Thế Giới Kỳ Lạ

Chương 4: Ác Mộng (4)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Người phụ nữ mặc đồ trắng đặt chiếc nồi lên bàn rồi ngồi đối diện tôi, nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng tinh làm tôi lạnh sống lưng (Làm ơn đừng nhìn tôi nữa!) Tôi rủa thầm trong lòng, chỉ dám liếc nhìn, không dám nhìn thẳng cô ấy.

Tôi để ý thấy ba mẹ vẫn như bình thường, họ đang nhìn chằm chằm vào TV hoặc bàn. Tôi không khỏi tò mò về chiếc nồi trên bàn, trong đó có gì? Tất nhiên, đôi mắt của tôi luôn không dời khỏi người phụ nữ đối diện.

“Mẹ, người phụ nữ này là ai?” Sau nhiều lần nghĩ lung tung, tôi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi mẹ.

“Đến giờ ăn rồi!” Mẹ tôi phớt lờ câu hỏi của tôi và đột ngột hét lên khiến tôi giật mình.

Mẹ lập tức dùng một tay nhấc nắp nồi lên. Thoạt nhìn, tôi suýt lên cơn đau tim. Nó chứa một khuôn mặt – không, là một cái đầu giả, loại thường thấy trong tiệm làm tóc. Và điều đáng sợ hơn nữa là cái đầu đó đang mỉm cười với tôi…

“Két!” Khi dây thần kinh phản xạ của tôi phản ứng lại, tôi đứng bật dậy và suýt vấp ngã. Tôi loạng choạng lùi lại mấy bước, người run lẩy bẩy. Tuy nhiên, khi tôi chưa hết bàng hoàng thì những chuyện khủng khϊếp lại xảy ra liên tục.

“Tao muốn ăn mày!” Cái đầu giả hét lên bằng một giọng cao vυ't và đột nhiên bay về phía tôi, cắn vào cổ tôi… không chỉ một cái mà là một, hai, ba… Cái nồi đó như một cái lỗ đen, ít nhất có mấy chục cái đầu người bay ra từ đó, dính vào mọi bộ phận trên cơ thể tôi, ngoại trừ đầu của tôi…

Tôi đứng thẳng nhưng không thể di chuyển được. Những cái đầu giả đang cắn xé và nuốt chửng cơ thể tôi. Thịt trên cơ thể bị xé ra từng mảnh, thật đau đớn. Khi tôi học lớp lịch sử, tôi biết có một hình phạt gọi là “lăng trì” vào thời cổ đại, bây giờ chính bản thân tôi đang trải nghiệm nó.

Tôi muốn nói, muốn hét lên nhưng có gì đó nghẹn ở cổ họng, tôi chỉ có thể phát ra giọng khàn khàn, yếu ớt.

Thỉnh thoảng, tôi hướng mắt về phía ba mẹ và gửi cho họ tín hiệu cầu cứu với biểu hiện đau đớn nhưng họ không thương xót, chỉ nhìn tôi với một nụ cười - mặc kệ sự sống chết, nước mắt và nỗi đau của tôi.

(Tại sao? Ba mẹ ơi, con là con gái của hai người.)

Và người phụ nữ mặc đồ trắng cũng đang cười, đôi mắt đen ánh lên vẻ “ngưỡng mộ”. Đôi khi cô ấy lại cười rộ lên, mặc dù tôi không nghe thấy tiếng cười nhưng tôi biết cô ấy đang rất phấn khích và thích thú với màn tra tấn này. Vì lí do nào đó, tôi đã cầu xin cô ấy kết thúc cơn ác mộng này – vâng, cuối cùng tôi vẫn chưa tỉnh dậy.

(Đau quá, đau quá…tôi đã làm gì sai…Các người là ai…làm ơn, thả tôi ra…)

Đã bao lâu rồi? Tôi đã mất đi khái niệm về thời gian, bao nhiêu máu thịt của tôi đã mất đi, chẳng lẽ chỉ còn lại xương? Tôi cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ hơn. Sau đó tôi thấy người phụ nữ đó phát ra ánh sáng trắng…

**

“Con gái, con gái!!!” Tôi không biết lúc nào, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của mẹ.

Vừa mở mắt ra, trước mắt tôi cuối cùng không phải là một ma-nơ-canh, một cái đầu giả hay những người phụ nữ kỳ lạ kia mà là khuôn mặt giản dị và lo lắng của mẹ tôi.

Quá sốc, tôi đưa bàn tay phải run rẩy vuốt má mẹ, lo lắng rằng đây không phải là mẹ thật.

“Tiểu Nhu, con bị ốm à? Tại sao lòng bàn tay con lại chảy mồ hôi?!” Mẹ nắm chặt tay tôi, lại sờ trán tôi. Vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của bà ấy cùng hơi ấm ở lòng bàn tay bà ấy khiến tôi nhận ra tất cả đều là thật và bà thật sự là mẹ tôi.

Nước mắt tôi trào ra, tôi lập tức ôm lấy bà và khóc thật to trong vòng tay mẹ. Sau khi trải qua những cơn ác mộng đó, tôi trở nên mất hồn, mặt tái nhợt trong một thời gian dài, những cảnh trong ác mộng luôn xuất hiện trong tâm trí tôi.

Lúc đó mẹ tôi kể lại: khi về đến nhà, mẹ tôi thấy tôi vùng vẫy và la hét, mắt nhắm nghiền, tay chân vung vẩy bừa bãi, vẻ mặt đau đớn. Bà ấy phát hoảng, lay tôi thật mạnh để đánh thức tôi dậy.

Sau khi tôi kể lại giấc mơ cho ba mẹ, họ lập tức đưa tôi đến chùa để kết thúc nỗi sợ và xin một lá bùa bình an cho tôi.

Sau này, những cơn ác mộng đó không xảy ra với tôi nữa. Nhưng mỗi khi đi qua con đường đó, tôi luôn cảm thấy mất tự nhiên, vì vậy tôi đã đổi con đường khác đi đến trường, đi qua các cửa hàng quần áo hay những nơi tương tự, tôi luôn không dám nhìn thẳng vào ma-nơ-canh, tôi sợ chúng sẽ lao về phía tôi.

Điều khiến tôi thắc mắc nhất là người phụ nữ mặc đồ trắng đó là ai? Tất nhiên, tôi thực sự không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa, tôi chỉ mong có thể xoá đi đoạn ký ức đáng sợ này càng sớm càng tốt.