Nói rồi Võ Bá liền rút hết lớp y phục còn lại trên người mình, đặt mỹ nhân thân không mảnh vải ngồi phía trên. Đôi môi tham lam liếʍ láp khắp cơ thể ngọc ngà, thưởng thức tư vị mùi thơm ngọt của da thịt mịn màn.
Chỉ có điều lần này không thuận lợi, không thể kéo dài cảm giác nồng ấm kí©ɧ ŧìиɧ để đạt được dương sinh thơm nồng, tất cả là vì khí tức lúc nãy đã làm phần hồn tổn thương cần phải bù lại nếu không yêu lực sẽ giảm đi.
Cúi người xuống, mỹ nhân hồng y mặt áp mặt với Võ Bá, bàn tay ngọc vuốt nhẹ lên gương mặt thô ráp, rám nắng của hắn. Miệng mỉm cười hôn nhẹ một cái vào môi, toàn thân của Võ Bá lúc này run lên, hai mắt trợn trắng. Phần dương sinh như thác lũ từ trong người bị hút ra, trong chớp mắt chẳng còn lại gì, chỉ còn một thân xác xanh xao hôi thối.
Hai hôm sau.
Uống hết sáu bảy chén canh định thần Tam Cô và Tư Duệ mới lấy lại được tinh thần.
Còn Châu Lộ tỉnh lại thì thần trí mơ hồ, điên điên dại dại cứ luôn miệng kêu hồ tiên. Người của Võ gia phải vất vả lắm mới kéo ả ta về nhà được, tránh làm xấu mặt Võ gia.
Oa Gia cũng được cho một ít tiền để im miệng không được nói ra nói vào bất cứ điều gì tránh làm mất danh dự của Võ Bá. Đám gia đinh thì coi như mất tích vô cớ, còn ả nha hoàn theo hầu tỉnh lại cũng không còn nhớ gì. Chỉ nhớ là cùng Châu Lộ đến miếu Long Mẫu rồi sao đó làm gì thì ả ta cũng không còn nhớ.
Chuyện triệu gọi hồ yêu dĩ nhiên là mẫu tử Oa Gia cũng im lặng luôn, nói ra sẽ sinh thêm rắc rối. Oa Y sau đó thì bị tra hỏi kỹ càng làm sao lại có thể triệu gọi được hồ yêu và cả Long Mẫu. Lại nhớ kiếp trước cũng vì nhiều người biết được khả năng đặc biệt của mình mà nàng ta mang họa sát thân. Bây giờ sống lại, thì nên khép kín sẽ tốt hơn.
Oa Y lấy vội một cuốn sách cũ trong miếu Long Mẫu nói là tình cờ thấy ký hiệu vẽ trong đó gọi được hồ tiên nên làm theo, chứ không biết là sẽ gọi ra cả một con yêu hồ.
Tam Cô nhìn quyển sách, nhận ra nó là sách của Oa Gia để lại nhiều đời, trong đó đúng là có nhiều ký tự vẽ kỳ lạ. Người trong họ tộc điều không biết ý nghĩa gì nên từ lâu đã vứt vào kệ sách và phũ đầy bụi cho nó.
Oa Tam Cô thu cuốn sách, không cho Oa Y đọc nữa. Nàng ta vốn đã si khờ rồi, đọc những cuốn sách này lỡ vẽ bậy thêm lần nào nữa thì không biết lúc đó sẽ gọi ra tới cái gì nữa.
Oa Y kể từ đó luôn lau dọn tượng đá hình Rồng trong miếu. Án hương cũng được sắp xếp ngay ngắn, hương khói nghi ngút. Đêm tối vẫn còn lau dọn, Tư Duệ từ bên ngoài đi vào.
- Tiểu muội ngốc lại lau dọn tượng đá nữa sao?
Oa Y đang đứng gần tượng Rồng phía trên, tay vẫn cầm khăn ấm lau bụi cho tượng, nàng ta nghe gọi thì quay đầu lại.
- Tỷ tỷ...
Tư Duệ đưa tay đặt dĩa bánh bao để lên bàn lớn trước mặt tượng Rồng.
- Mẫu thân bảo ta mang vào cho muội ăn đó, cả ngày nay mẫu thân nói muội chỉ lo dọn dẹp mà không ăn uống gì.
Oa Y khẽ cười rồi chậm rãi leo khỏi bậc thềm nơi đang đặt tượng Rồng. Tư Duệ đưa tay đỡ lấy muội muội của mình. Vừa đỡ nàng ta vừa nói.
- Cẩn thận... nha đầu.
Oa Y chân vừa chạm đất thì liền đưa tay kéo dĩa bánh đặt vào giữa bàn rồi chấp tay khấn mời tượng đá dùng bánh. Nét mặt lúc này của Tư Duệ tỏ ý không vui.
- Tỷ thật không hiểu tượng thần đá cũ kỹ này có thật hiển linh không, mà muội lại lau dọn rồi thờ cúng như thật vậy?
- Trường Thương quốc này bây giờ chỉ thờ phụng Tam Thanh ở Ngũ An đạo quán thôi. Không ai còn nhớ Long Mẫu là vị nào nữa.
Oa Y quay sang Tư Duệ vui vẻ đáp lời:
- Tỷ tỷ bức tượng này là Long Thần không phải Long Mẫu rồng cái đâu.
Tư Duệ tròn mắt phản ứng lại:
- Hả...?
- Tượng này không phải là Long Mẫu? muội đừng giỡn chứ. Tượng đá Long Mẫu này Oa Gia chúng ta thờ nhiều đời rồi đó. Thế hệ truyền nhau rồi giờ muội mới nói nó là Rồng đực...?
Vừa nói Tư Duệ vừa mím môi cười châm chọc trước ý nghĩ nực cười của tiểu muội mình. Oa Y cúi đầu ngại ngùng đáp lại:
- Muội nói thật mà...
Nghĩ lại Tư Duệ mới nhớ, hình như cái lúc mà bị con hồ yêu bắt lấy, Tư Duệ có nghe loáng thoáng tiếng nói kỳ lạ. Giọng đó tự xưng là Long Quỷ liền kéo Oa Y lại giọng nhỏ xuống nói:
- Muội muội lúc hồ Yêu bắt, ta có nghe một giọng nói tự xưng là Long Quỷ đòi thê tử gì đó. Vậy cuối cùng là Long Mẫu hay Long Thần hay là Long Quỷ.
Oa Y kéo Tư Duệ ngồi xuống tấm nệm lót bên dưới đất rồi giải thích cho Tư Duệ biết.
- Kể ra thì dài dòng lắm! ngài ấy vốn là Long Thần nhưng không hiểu sao Oa Gia lại hiểu là Long Mẫu.
- Nguyên thần của ngài ấy bị phong ấn trong tảng đá này. Thể xác thì đã trải qua đã luân hồi hơn ngàn năm nay, chắc là để tìm nguyên thần của mình. Ngài ấy cai quản cõi âm nên tự xưng mình là Long Quỷ cũng không sai.
- Còn... Còn chuyện ngài ấy đòi cưới thê... Ngài ấy đùa mà... Tỷ tỷ nghe làm gì.