Vừa đưa tay bắt được đèn thì lại bị Lăng Tứ Lang lao vào hất chiếc đèn từ tay Tư Duệ văng lên. Hắn thân thủ nhanh nhẹn, chân xoay vòng lướt qua nhiều người khác một cách dễ dàng, vươn tay một cái là đã chụp được chiếc đèn đang rơi xuống.
Tư Duệ không chịu thua liền chống mạnh xuống đất tạo thế cho vững, Tam Cô hiểu ý nhi nữ đứng phái dưới giữ chặt thanh tre để cho Tư Duệ bám làm điểm tựa bay lên đoạt lại đèn l*иg từ tay của Tứ Lang.
Thanh tre dẻo dai, đung đưa theo ý muốn của Tư Duệ làm nàng ta chuyển động linh hoạt hơn. Tay của Tư Duệ liên tục thi triển nhiều thế võ mà mình đã học để giật chiếc l*иg đèn khỏi tay của Tứ Lang. Lăng Tứ Lang cũng thuộc hàng cao thủ, chẳng qua là muốn trêu đùa nữ nhân đáng ghét này một chút. Nên vừa đánh, vừa giành giật. Chẳng quan tâm việc xấu mặt nam nhi lắm!
Tay Tư Duệ co lại thành nắm đấm, dồn sức vào cố đấm, cố cào cấu mọi thế võ về phía của Tứ Lang một cách vất vả. Còn Lăng Tứ Lang thì như trêu đùa dùng khinh công xoay chuyển, chạy qua chạy lại, tay thì vẫn giữ l*иg đèn không buông.
- Trả cho ta...
Tư Duệ hộc hằn vừa tìm cách đuổi theo Lăng Tứ Lang vừa kêu lên đòi đèn bằng được.
Đám đông bên dưới càng ra sức tranh giành hơn. Trường Cư Sĩ đứng phía trên đại điện thấy cảnh này trong lòng khoái chí vô cùng. Lão ta có cảm giác mình như vị thần, được người người tín ngưỡng, tôn thờ. Giành giật mọi thứ từ tay lão ban ra. Danh vọng cũng nhờ những kẻ phàm phu tục tử này lão ta mới nâng được quyền thế của mình.
Cầm l*иg đèn trong tay, Lăng Tứ Lang càng lúc càng cảm thấy chiếc đèn này có gì đó không ổn. Hắn liền đưa tay lấy trong túi của mình ra một đạo bùa dán lên đèn l*иg. Lập tức đèn l*иg run lên, khí trắng từ đèn tỏa ra. Đạo bùa bốc cháy thiêu rụi luôn cả l*иg đèn.
Chiếc l*иg đèn bén lửa bốc cháy ngùn ngụt rơi khỏi tay của Lăng Tứ Lang rớt xuống đất, làm mọi người trong điện chính giật mình, đứng dạt ra né tránh ngọn lửa.
Tư Duệ mất đèn lại vừa quá vất vả liền gào lên.
- Aaa... Ngươi... Ngươi đốt l*иg đèn của ta...
Tam Cô nhìn chiếc l*иg đèn đang bốc cháy mà muốn ngất đi. Bà ta ngẩn người ra miệng kêu lên thất thần.
- Xong... Xong... Rồi... Vàng của ta... Gia tài của ta…?
Nhìn ngọn lửa chạy từ chiếc đèn Lăng Tứ Lang quả nhiên đoán không sai có thứ gì đó tà quái ẩn giấu bên trong. Chuyện này chưa xong thì từ bên ngoài một toáng quân lính tay mang đao, kiếm, người mặc giáp xông thẳng vào Ngũ An đạo quán. Quân lính nhanh chóng bao vây chính điện giữ chặt cửa không cho ai ra vào.
Tiếng ngựa phi rầm rập vang lên. Từ xa bóng dáng của Kiêu Kỵ tướng quân Đà Hùng cưỡi ngựa lớn, mình mặc giáp bào. Thân hình to lớn, gương mặt tròn, râu quai nón rậm rạp che hết cả phần mặt dưới. Chân mày dày đậm, xếch lên, cặp mắt to, hằn lên gân máu đỏ trông y rất bặm trợn.
Quân lính của Đà Hùng đẩy hết người trong điện chính đứng sát một bên. Cả Lăng U Hàn và Oa Y cũng bị dồn vào trong. Nét mặt ai nấy đều có chút lo lắng, kinh hoảng, không biết kẻ đến là ai, có mục đích gì. Lăng U Hàn trước tình thế này cũng tỏ ra nhẫn nhịn để xem Đà Hùng muốn làm gì.
Tên tướng quân vừa lập công lớn cho triều đình, kiêu kỵ Đà Hùng tướng quân, kẻ mà trong vòng ba ngày đã khiến cho sáu vạn quân địch, phải đầu lìa khỏi cổ. Nay được lệnh vua trở về kinh chờ ban thưởng. Không ngờ là hắn lại có mặt ở đây.
Ngựa của Đà Hùng tiến thẳng vào sân lớn của Ngũ An đạo quán. Tay của hắn cầm theo một thanh trường đao dài, nặng cả mấy trăm ký hướng mũi đao về phía chính điện, to giọng nói.
- Ở đây kẻ nào làm chủ...?
Nghe Đà Hùng nói như thế, Trường Cư Sĩ liền cùng vài đệ tử tiến ra phía cửa. Trường Cư Sĩ chậm rãi, cung kính cúi đầu hành lễ với Đà Hùng.
- Bẩm tướng quân, bần đạo là Trường Cư Sĩ, là đạo trưởng của Ngũ An đạo quán này.
Đà Hùng hai mắt vẫn mở to, gương mặt đằng đằng sát khí, miệng vừa nói vừa suy nghĩ cố nhớ cái thứ mà hắn ta đang muốn lấy:
- Cái... Cái l*иg đèn hồng đỏ xanh gì đó có phải là của ngươi không?
Trường Cư Sĩ đáp lại:
- Dạ phải thưa tướng quân. L*иg Đèn Hồng là vật may mắn của đạo quán mà bần đạo vừa khai quang, điểm nhãn xong.
Đà Hùng nghe như vậy giọng của tên võ phu, bì thịt này lại sang sảng lên.
- Đám l*иg đèn này bổn tướng lấy, các ngươi kẻ nào giành hoặc cố tình không đưa thì đừng trách bổn tướng.
- Lính đâu, mang hết L*иg Đèn về cho ta, kẻ nào cản... Gϊếŧ
Tướng sĩ nghe lệnh liền đáp lại:
- Dạ... Tướng quân.
Bá tánh trong điện xôn xao, tên bì phu này sao mà ngang ngược quá ỷ quyền thế cướp đoạt như thế. Trường Cư Sĩ lúc này liền lên tiếng.
- Nhưng tướng...
Chưa kịp nói hết lời thì thanh trường đao trong tay Đà Hùng chuyển động đao vung lên, hòa với ánh sáng của mặt trời chiếu vào, làm trường đao sáng lên chói cả mắt người. Thanh đao dài quét ngang một đường lập tức hai người đệ tử đứng phía sau lưng Trường Cư Sĩ đầu đứt lìa khỏi cổ.