Mọi người bên trong Ngũ An Đạo quán vô cùng kinh hãi khi tận mắt chứng kiến hai người đệ tử của Trường Cư Sĩ đang sống sờ sờ, vậy mà chỉ một ánh sáng chói mắt vụt qua thì đầu của họ đã rơi xuống.
Vết chém nhanh, mãnh đến nỗi đầu sống rơi xuống đất rồi nhưng thân vẫn còn đứng sựng lại, máu tươi bắn thành tia phun ra xung quanh. Thân người sau đó mới ngã xuống nền đất, co giật vài cái. Cảnh tượng vô cùng khủng khϊếp.
Lăng U Hàn vội đưa tay che mắt Oa Y lại, tránh cho nàng ta thấy cảnh tượng kinh hãi này. Phía Lăng Tứ Lang cũng lấy trong túi mình ra một đạo bùa màu vàng bất ngờ dán lên trán Tư Duệ. Đạo bùa dài lớn, đong đưa qua lại che hết tầm nhìn của Tư Duệ, làm nàng ta không nhìn được cảnh tượng rơi đầu kia.
Tư Duệ thì không hiểu ý tốt của Lăng Tứ Lang, cứ tưởng đâu tên ôn thần này lại kiếm chuyện, đưa tay giật đạo bùa vừa xé nát vừa tức giận nhìn Lăng Tứ Lang.
- Ngươi làm trò gì hả tên khốn.
Lăng Tứ Lang chỉ cười khì khì đáp lại lời chửi mắng nhỏ tiếng của Tư Duệ. Nếu không phải tình hình đang căng thẳng, thì Tư Duệ đã thượng tay hạ cẳng cho hắn một bài học.
Trường Cư Sĩ trợn mắt kinh ngạc trước sự manh động của Đà Hùng. Rõ ràng tên bì phu võ tướng này đang dằn mặt lão ta, nếu không cho hắn mang đèn đi thì ngày hôm nay chắc chắn máu sẽ nhuộm đỏ Ngũ An đạo quán này.
- Sao hả? kẻ nào muốn cản ta lấy đèn nữa thì bước ra.
Vừa nói Đà Hùng vừa kéo mạnh dây cương làm cho ngựa hí vang trời tạo thêm uy thế hung hãng cho hắn.
Không còn ai dám phản đối gì nữa, không khí im lặng bao trùm lấy chính điện. Đà Hùng nhìn nét mặt sợ hãi của bá tánh thì bật cười.
- Ha... ha... ha... tốt... tốt.
Đà Hùng kiêu ngạo, ra tay tàn độc. Sát khí quanh người hắn cũng không nhẹ. Đám quân lính thừa thế chủ liền cầm giáo nhọn xông vào, tay lấy hết những chiếc l*иg đèn bên trong chính điện rồi rời đi. Thấy thu hoạch chiến lợi phẩm như ý muốn rồi, Đà Hùng liền vui vẻ quay đầu truy ngựa rời khỏi Ngũ An đạo quán.
Trường Cư Sĩ ánh mắt đanh lại. Trong lòng có phần tức giận tên bì phu kia. Chẳng qua Trường Cư Sĩ hắn nổi danh là đức độ, từ bi. Nên đành nhẫn nhịn Đà Hùng để giữ được hình tượng mà lão ta đang gầy dựng.
Nhưng mối nhục này Trường Cư Sĩ nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời từ trên người của Đà Hùng vào một ngày không xa.
Quân lính vừa rút đi hết thì mọi người trong đạo quán cũng nhanh chóng tỏa ra rời khỏi đó. Gương mặt ai nấy vẫn còn bàng hoàng, kinh sợ những gì vừa trải qua. Nghe danh tướng quân Đà Hùng trấn giữ biên cương cũng đã lâu. Nhưng không nghĩ con người của hắn là một tên "bì phu" hung tợn như thế, xem mạng người như cỏ rác, ngang tàn hống hách. Dưới chân thiên tử mà còn ra tay lạm sát như thế thì thật xem thường kỷ cương phép nước.
Tư Duệ và Tam Cô thất thần rời khỏi Ngũ An đạo quán. Xem ra lần này thật sự phải bán miếu rồi. L*иg đèn cái thì cháy, cái thì bị quan quân tịch thu hết.
Ngồi ở nhà cả ngày hôm đó mẫu tử Tam Cô điều ngớ người ra thất thần. Chỉ có Oa Y thì miệt mài lo chuyện cơm nước. Nhìn dĩa rau xào, ba bát cơm trên bàn mà cả hai nuốt không nổi.
- Mẫu thân, tỷ tỷ... Hai người đừng vậy mà.
Tam Cô thở dài, rồi lại thở ngắn. Suy nghĩ một lúc bà ta như tìm ra được lối thoát cho hoàn cảnh của ba mẫu tử liền nói:
- Nha đầu, con còn nhớ lúc sáng Lăng nhị thiếu gia đã dùng một đạo bùa dán lên l*иg đèn, lập tức l*иg đèn bốc cháy không?
Tư Duệ đáp lời lại với giọng yếu xìu:
- Mẫu thân nói con càng thêm tức, tại cái tên ôn thần đó mà làm hư l*иg đèn của chúng ta. Nếu không phải nể mặt huynh đệ họ ra tay trừng trị tên háo sắc giúp Oa Y thì con đã cho hắn một trận.
Tam Cô nói tiếp:
- Nha đầu đúng là khờ khạo. Lăng nhị thiếu có tài trấn tà đuổi quỷ. Bây giờ đạo bùa của y dán vào là l*иg đèn cháy ngay thì tức là l*иg đèn này có vấn đề...
Tư Duệ nghe Tam Cô nói như vậy thì đáp lời:
- Vậy thì sao chứ mẫu thân. Đâu liên quan gì chúng ta.
Tam cô lại nói:
- Thử nghĩ xem mười hai cái l*иg đèn đã bị Kiêu kỵ tướng quân mang về phủ, tà khí bên trong nhất định sẽ tác oai tác quái, làm trên dưới không yên.
- Lúc đó chúng ta chỉ cần mang lá bùa trừ tà của Lăng nhị thiếu gia đến giúp tướng phủ trấn giữ tà ma, chắc chắn tướng quân sẽ không bạc đãi chúng ta, vàng bạc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu… Ha ha ha…
Vừa nhắc đến vàng bạc là ánh mắt Tam cô sáng lên. Còn Tư Duệ thì vẫn nguyên vẻ mặt ủ rũ nói:
- Mẫu thân nói thì nghe hay rồi, nhưng cái lá bùa đó lấy đâu ra?
Tam Cô nói:
- Chúng ta đến Lăng phủ xin.
- Xin không được thì mượn.
- Mượn không được cùng lắm là trộm.
Tư Duệ lại nói:
- Ai trong số chúng tai sẽ là người đến Lăng phủ xin bùa của tên ôn thần Lăng Tứ Lang đó đây?