Lăng U Hàn bên ngoài thì "ấm no" rồi. Xoay người sang trái, né sang phải. Tay thì cứ vòng qua eo nhỏ của tiểu nương tử từng bước lùi ra khỏi đám đông.
- Lăng... Lăng đại nhân... Người... Người buông Oa Y ra đi.
Oa Y ngại ngùng cố kéo tay của Lăng U Hàn ra. Nhưng tay bàn tay thô kia cứ giữ chặt lấy, không nào cách suy chuyển khỏi người được.
Cẩm Sắc đứng cách đó không xa ánh mắt quan sát mọi cử chỉ của Lăng U Hàn hình như là có ý với vị quan lớn vừa anh tuấn vừa tài giỏi này.
Bạc Tâm từ phía sau tiến lại gần thở dài một cái.
- Muội tử xem... Lăng đại nhân kia đúng thật kỳ lạ.
- Một đóa hoa Cẩm Sắc rực rỡ như thế mà không để mắt ngó một cái. Lại ôm ôm, kéo kéo với một nữ nhân mặt quỷ.
Cẩm Sắc tỏ ra không quan với lời nói đùa giỡn của Bạc Tâm gương mặt vẫn bình thản nói:
- Tỷ tỷ lễ phật xong rồi sao?
Bạc Tâm nhẹ nhàng đáp lại:
- Xong rồi…
- Chúng ta bây giờ nên quay về hay là qua chào hỏi Lăng Đại Nhân một tiếng rồi mới về...
Cẩm Sắc không đáp lời, đi về phía Lăng U Hàn. Bạc Tâm ở phía sau khẽ cười, muốn đứng quan sát xem Cẩm Sắc có thể làm được gì.
Lúc này tiếng của Lăng U Hàn vẫn nhỏ nhẹ trầm ấm vang lên.
- Tiểu nương tử à... Bên trong chen lấn sẽ làm nàng bị thương. Ra đây đứng cùng ta phải vui hơn không?
Oa Y nghe Lăng U Hàn gọi hai từ "tiểu nương tử " thì hai má lại ửng hồng ngại ngùng.
- Đại nhân người đừng gọi Oa Y như vậy... Oa Y...
Chưa nói hết câu thì tiếng của Cẩm Sắc ở phía sau lưng vang lên.
- Tham kiến Lăng đại nhân.
Bạc Tâm đứng kế bên cũng lễ phép hành lễ với Lăng U Hàn.
- Tiểu nữ Bạc Tâm tham kiến Lăng đại nhân.
Lăng U Hàn lưng vẫn không quay lại, ánh mắt sắt lại quét một tia lạnh làm cho Cẩm Sắc và Bạc Tâm bất an, chân phải lùi lại.
Từ nào giờ chưa có người nam tử nào lại có thái độ như thế với hai nàng ta. Cũng chưa có người nào có thể tỉnh táo trước vẻ đẹp của hai nữ nhân khuynh sắc, khuynh thành này. Bây giờ ánh mắt lạnh lùng của Lăng U Hàn là sao đây?
Bạc Tâm vốn tính thẳng thắn nàng ta không thèm khách sáo với Lăng U Hàn nữa, liền tỏ thái độ.
- Lăng đại nhân, không biết là tỷ muội thϊếp đã làm gì sai mà khiến Lăng đại nhân lại khó chịu với tỷ muội thϊếp như thế?
Oa Y cũng ngạc nhiên, nàng ta tròn mắt lên nhìn gương mặt đang đanh lại của Lăng U Hàn. Lăng U Hàn vẫn không quay người lại, miệng lại đáp.
- Tỷ muội các ngươi muốn sống thì phải tránh xa ta ra. Đừng làm mùi hôi thối của các ngươi bám vào người ta.
Bạc Tâm phản ứng lại:
- Mùi hôi thối ư? Tỷ muội thϊếp trên người chỉ toàn là hương hoa, đại nhân không thích thì thôi. Đừng buông lời miệt thị như thế.
Cẩm Sắc đứng bên cạnh không giống Bạc Tâm, không hề thấy Lăng U Hàn khó ưa chút nào. Người nam nhân nào càng khó chinh phục càng gây nhiều tò mò, hứng thú.
Nhận ra hôm nay, chưa thích hợp để nói chuyện với Lăng U Hàn. Liền khôn khéo kéo tay Bạc Tâm lùi lại.
- Đại nhân... Tỷ muội thϊếp đã làm phiền ngài rồi. Chẳng qua là muốn đến chào muốn đến cáo từ với ngài. Có gì thất lễ mong đại nhân bỏ qua cho.
- Hôm khác mời Lăng đại nhân đến Lệ Hoa Viện, Cẩm Sắc sẽ đích thân tấu một khúc nhạc để tạ lỗi với ngài.
Lăng U Hàn đang đứng trước mặt Oa Y, nên cũng không muốn nói nhiều. Cứ vậy mà để mặc cho Cẩm Sắc và Bạc Tâm tự động rời đi.
Hai kẻ thanh nữ vừa đi, thì gương mặt Lăng U Hàn lại giãn ra, mười phần dịu dàng nhìn Oa Y.
Oa Y thì chỉ tròn mắt lên thôi. Cảm thấy Lăng U Hàn lạ thật, sao lại hờ hững với nữ nhân xinh đẹp thế kia. Nàng ta là là nữ nhân còn phải ganh tị với nhan sắc diễm lệ của họ nhưng Lăng U Hàn lại sờ sờ ra đó, còn tỏ thái độ lạnh nhạt, khó chịu.
Chả lẽ khi trọng sinh qua nhiều kiếp, nguyên thần của Lăng U Hàn lại bị giam trong tượng đá quá lâu. Không thể thần hồn hợp nhất, nên dẫn đến đổi tính. Không còn thích nữ nhân nữa sao? Mà nam nhân không thích nữ nhân thì trên đời này chỉ còn có nước thích nam tử thôi. Hình như nàng ta đã vừa phát hiện được một bí mật kinh động của Long quỷ thì phải.
Lăng U Hàn đưa tay vỗ nhẹ lên trán của Oa Y.
- Tiểu nương tử, nàng vừa nhìn ta vừa tròn mắt suy nghĩ chuyện gì vậy?
Oa Y bị cái vỗ trán của Lăng U Hàn làm cho tỉnh lại, thần trí quay về hiện thực. Nàng ta lúng túng đáp lại lời của Lăng U Hàn.
- Ơ... Oa... Oa Y không... Không có nghĩ gì hết.
Lăng U Hàn nhìn Oa Y với thái độ dò xét, tiếc một cái là pháp lực của Lăng U Hàn đang bị hạn chế rất nhiều. Nếu không với linh lực của chàng ta ít nhiều gì cũng sẽ nghe được vài tiếng tơ lòng của tiểu nương tử của mình.
Phía bên trong đại điện ngày càng náo nhiệt hơn, đã có người giành được đèn l*иg và đang chuẩn bị rời đi. Còn Tư Duệ và Tam Cô sau nhiều thế võ, sử dụng cả chiêu bẩn, cũng gần như đã chạm tay được vào đèn l*иg.