Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 19: Động Tình, Vô Tình Chạy Đến Tẩm Điện Của Sư Huynh

Không biết vì sao, thân thể càng ngày càng nóng.

Chắc là do rượu ngon.

Y cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh trở về tẩm điện.

Nhưng trên người vẫn dinh dính, không thể nói rõ có chỗ nào không thích hợp, khô nóng trồi lên trong cổ họng, cảm giác này trước nay chưa từng trải qua.

Thật kỳ quái!

Chắc là đi quá nhanh, trước ngực cũng trướng đến khó chịu, nặng trĩu, vải bọc nơi đó cũng bị siết căng.

Nóng quá!

Có lẽ y nên đi tắm.

Sân sau của y có một bồn tắm, vài động tác đã cởi bỏ y phục.

Trước ngực trĩu nặng rất khó chịu, hai viên mập mạp trực tiếp căng ra, y nâng lên, tiến vào trong bồn nước.

Nhưng vô dụng, cơn khô nóng khó diễn tả ấy chẳng những không thuyên giảm, thậm chí còn càng ngày càng nghiêm trọng, hội tụ lại ở giữa hai chân.

Chỗ đó có bộ phận mà y đã cố gắng phớt lờ trong những năm qua.

Hai mảnh môi âʍ ɦộ vốn sẵn màu mỡ nay hình như bị sưng hơn một chút, nhớp nháp ở giữa chân, xúc cảm nơi riêng tư quá mức mãnh liệt làm y phải kẹp hai chân lại.

Y cọ xát lung tung trên thân thể một lượt, thật sự đứng không vững, đành phải vội vàng mặc tẩm y chạy về tẩm điện.

Có lẽ uống nhiều rồi, y nên đi ngủ.

Ngủ rồi sẽ không sao.

Nhưng thật khó chịu......

Hai viên cao vυ't như là đang bị đè ép, y thậm chí có thể cảm giác được ống sữa đang bị thứ gì đó kéo căng, dưới thân càng là... Càng là, y đưa tay đặt vào nơi đó, một mảng lầy lội nhão dính.

Miếng thịt béo mập bị ngón tay y kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thịt bướm tách sang hai bên, ngón tay theo bản năng bắt đầu ma sát qua lại nơi đó, ngay khi đầu ngón tay chạm đến cửa huyệt, y thế mà lập tức cao trào.

Nơi đó của y không có lông, nước bướm chảy ra làm ướt quần, y không khống chế được trợn trắng mắt, vừa phát run vừa cắn hàm môi dưới mới không rên ra tiếng.

Y gần như mất đi lý trí, không tự chủ được dùng ngón tay của mình chọc vào hạ thể, vừa đi, ngón tay vừa ngoáy vào chỗ đó.

Chưa tiến được hai bước, y đã nức nở ngã xuống, nước miếng giữ không được, cùng đầu lưỡi rớt ra ngoài, trước ngực dường như cũng bị cái gì đó thấm ướt, dươиɠ ѵậŧ đã bắn qua một lần.

Ước gì, bị ai đó đối xử thô bạo.

Cho người ta hung hăng làm chỗ đó, tốt nhất... phải nhét vào một thứ gì.

Nằm trên mặt đất một lúc, dưới háng y đã ướt sũng, vừa co giật vừa tiết ra chất lỏng, bên trong cũng không ngừng nhúc nhích.

Cam chịu dùng bàn tay vỗ liên tục lên bướm, nhưng cũng không giải toả được, chỉ muốn được một vật thô cứng nóng hổi đâm vào.

Khao khát đến tận xương tận tuỷ.

Lý trí bị thiêu đốt hầu như không còn, y mặc tẩm y, không thể nào chịu nổi nữa, lảo đảo chạy ra ngoài.

Trong lòng nghĩ đến Cố Hành Chi, nhưng y cũng biết, tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn thấy cái đức hạnh này của mình, cũng không biết nên đi nơi nào, y chỉ muốn tìm một nam nhân.

Miễn là một nam nhân.

Có thể cắm vào...... Tùy tiện là ai cũng được......

Bất tri bất giác xông vào tẩm điện của Phó Thượng Huyền.

Viện tử của hắn ta ngay sát vách y, vả lại ngày thường chỉ thích yên tĩnh, buổi tối sẽ không lưu lại bất kỳ người hầu nào. Đúng hơn là không ai dám quấy rầy hắn, trong điện không cần đặt cấm chế.

Hai núʍ ѵú trước ngực không ngừng lắc lư, chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, thấm đẫm nửa tẩm y, trên bộ ngực đẫy đà là hai núʍ ѵú tròn trịa, xuyên qua vải vóc mỏng manh nhô lên thật cao.

Y... y bị ra sữa rồi...

Cho dù ngu xuẩn cỡ nào cũng phải biết, ly rượu y uống vừa rồi trong Sở quán tuyệt đối có vấn đề.

Nhưng trước mắt không phải là lúc để ý những thứ này.

Nghe thấy động tĩnh, Phó Thượng Huyền chỉ mặc mỗi chiếc quần, tùy tiện khoác một thêm ngoại sam đi ra.

Mái tóc đen buông xõa, khuôn mặt lạnh lùng.

Cơ bắp trên người hắn cực kỳ nổi bật, cơ bụng long kết, cho dù đang trong trạng thái thả lỏng nhìn vẫn thập phần rắn rỏi.

Hắn không liếc lấy một cái, sắc mặt lạnh như băng đi tới chiếc ghế.