Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 20: Lý Trí Bắt Đầu Mơ Hồ, Chỉ Nghĩ Về Cố Hành Chi

Từ trước đến nay, hắn đối với ai cũng không cho một sắc mặt tốt, luôn trưng ra cái vẻ ngạo mạn lạnh lùng còn cực kỳ lãnh khốc, lúc này bệ vệ ngồi xuống, khác hẳn dáng vẻ tỉ mỉ thường ngày.

Hắn mặc mỗi chiếc quần dài mỏng manh, y mơ hồ thấy được vật đó ở giữa hai chân hắn, hình như hơi cương lên, mới thế đã to gấp ba lần lúc y cứng rắn, thứ này tuyệt không phải thứ mà người thường có thể có được... Cho dù Phó Thượng Huyền cao hơn y một cái đầu, nhưng thứ kia làm sao có thể...

Đây cũng lớn quá rồi......

Chiều dài đó, sẽ...... sẽ nát mất......

Nhưng bên dưới lại mất kiểm soát mà rụt lại càng vui vẻ, trong đầu thậm chí còn tưởng tưởng ra bộ dáng khi vật kia cắm vào bên trong y, nước chảy ra càng nhiều, y nhịn không được kẹp chặt chân lại.

Phó Thượng Huyền lúc này mới chán ghét nhìn y, trên mặt không có biểu tình gì.

Nhưng sau khi thấy rõ dáng vẻ của y, cả người hắn cứng lại, sau đó nhíu chặt mày kiếm, đôi mắt dài dường như có chút không thể tin nổi.

Y đương nhiên không biết, cái dáng vẻ lúc này của mình là gì, trơ mắt nhìn cự vật ở giữa đùi Phó Thượng Huyền sung huyết cương lên, tại khố bộ đỉnh ra một độ cong cực kỳ đáng sợ, so với cánh tay y còn muốn thô hơn một chút.

Cả kinh, y ngã quỳ xuống đất.

Nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng chỗ kia, hai chân không kiểm soát được run rẩy, lòng bàn chân co quắp lại, mới thế mà đã cao trào ngay trước mặt Phó Thượng Huyền.

Cũng may y khống chế rất tốt, cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng bộ ngực vẫn nhịn không được vung về phía nam nhân.

Giữa hai chân dâng lên đói khát, y muốn đứng lên tiến gần Phó Thượng Huyền, chân lại như nhũn ra, nửa điểm khí lực cũng không có.

Cuối cùng, y buông thả quỳ bò trên mặt đất, ngực rũ xuống, từng bước một bò về giữa đùi Phó Thượng Huyền.

Cách vải vóc, y nhìn thẳng chỗ kia, trong đầu không ngừng kêu gào muốn bị cây thịt này hung hăng xuyên vào.

Sữa chảy ướt mảng y phục trước ngực, y nhìn dươиɠ ѵậŧ của Phó Thượng Huyền, giữa hai chân lại một trận bủn rủn kì lạ, đúng là lại sắp cao trào nữa.

Vội vàng cắn môi dưới, mới nhịn được.

Phó Thượng Huyền cúi đầu nhìn y, nhưng không nói gì.

Y dừng ngay dưới cây dươиɠ ѵậŧ đó, ở chỗ gần nhìn lại, kích thước còn doạ người hơn ban nãy, cách vải vóc, cơ hồ ngửi được cả hương vị của nó.

Ma xui quỷ khiến, y vươn đầu lưỡi, nắm cổ thịt, cách lớp vải liếʍ nhẹ một đường, thật sự là quá lớn, hoàn toàn ngậm không được.

“Cút ra ngoài.”

Lúc này, đỉnh đầu y truyền đến một giọng nam khàn khàn, quát cũng không nặng, cảm giác như hắn đang cực lực đè nén cái gì, dư quang y liếc thấy cánh tay hắn nổi lên gân xanh.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn dừng ở xa xa, cũng không nhìn y.

Y mê mang một lúc.

Nếu người đang ở đây lúc này là Cố Hành Chi......

Trong đầu không tự chủ được hiện ra hình bóng tóc bạc đôi mắt vàng của người nọ, lại nghĩ tới sự lãnh đạm bất cận nhân tình đó, trong lòng khẽ run, đáy mắt lại có chút chua xót...... Nếu khuôn mặt lạnh như băng kia nhiễm dục niệm......

Mới tưởng tượng một chút, hạ thể đã thấm ướt đùi.

Ngẩn ngơ nhìn cự vật ở trước mắt, trong đầu lại đều là bóng dáng của Cố Hành Chi.

Y nhịn không được thốt ra:

“Hành Chi......”