Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 18: Uống Phải Ly Rượu Không Đứng Đắn

Thanh âm ngân khí va chạm dần dần đi xa, giọng nói của hắn vẫn cực kỳ lạnh lùng, y đứng ở trước viện một lúc lâu.

Rượu mạnh thiêu đốt cuống họng, yết hầu y đau rát. Gió lạnh thổi qua làm y thanh tỉnh hơn một chút, đầu óc cũng không còn cảm giác bốc đồng nữa.

Xưa nay hắn luôn không thích y, là y không biết xấu hổ quấn lấy hắn, cho dù không giống với lúc trước quấn lấy Phó Thượng Huyền, nhưng có lẽ... hắn cũng chán ghét y như vậy.

Y luôn chọc người ta chán ghét.

Ở trong tông môn cũng vậy, y không có thiên phú, chỉ biết dựa vào linh tài địa bảo có sẵn trong nhà để tái tạo linh mạch, cả ngày còn không học hành đàng hoàng, đào hố lừa gạt mới bước được vào Kiếm Tông.

Căn bản, không có ai coi trọng y cả.

Cố Hành Chi trước nay lạnh lùng, y lại vô liêm sỉ như thế, sao có thể lọt vào mắt hắn.

Nếu hắn tâm ý người nào, cũng phải là thiên chi kiêu tử.

Giống như Phó Thượng Huyền vậy.

Phó Thượng Huyền......

Bọn họ vốn đã quen biết từ nhỏ, sinh ra cùng năm, lại đồng dạng tâm cao khí ngạo. Hiện nay đều là kiếm tu nổi danh Cửu Châu, nếu ý trung nhân của hắn phải như Phó Thượng Huyền, y cần gì phải tự rước lấy nhục.

Lúc bước ra khỏi Phó gia đã là canh bốn.

Phó gia nằm ở trung tâm Nghi Châu, xung quanh có vô vàn quán xá trà lâu, đường phố ban đêm cũng ngựa xe tấp nập.

Y chỉ định một mình ra ngoài hít thở chút không khí, chẳng biết tại sao lại lạc vào một thanh Lâu.

Oanh oanh yến yến trong lâu lập tức vây quanh y, mùi son phấn dễ ngửi, có rất nhiều cô nương chạy ra lôi kéo.

Tay của các nàng cũng thật mềm.

Có người sờ y phục y, có người nhìn vòng ngọc đeo bên hông y, có người lại hỏi y từ đâu tới, tên gọi là gì… y trả lời từng cái một, các nàng nghe xong dường như rất kích động.

Bỗng có một cô nương mặc váy xanh lam đuổi người ở bên cạnh y đi, nàng rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất nơi này, những cô nương khác hình như rất nghe lời nàng.

Nàng ta bưng tới cho y một ly rượu lớn, y không muốn uống, nhưng nàng vẫn ở bên tai mềm giọng dỗ dành, cổ tay trắng nõn kiên trì giơ ở trước mặt y, giống như… y mà không uống thì nàng sẽ không buông xuống.

Vì thế, y đành phải cúi đầu nhấp một ngụm.

Ngòn ngọt, còn hơi cay, y chưa từng nếm qua loại rượu nào như vậy, nhất thời nổi lên cao hứng, lập tức nắm lấy tay nàng, một hơi uống cạn.Nàng ta muốn đẩy ra lại đẩy không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y uống hết.

Không biết vì sao, sau khi y uống xong, nàng lại hét lớn một tiếng, sắc mặt cũng trở nên khó coi, như bị cái gì làm cho kinh hãi, ngữ khí có chút kinh sợ hỏi y tại sao phải uống hết.

Y không hiểu, còn cho rằng nàng ta sợ mình không trả nổi tiền rượu.

Lập tức từ trong túi áo lấy ra một nắm lớn linh ngọc thượng đẳng đặt ở trên bàn.

Người vốn đã bị nàng đuổi đi lại một lần nữa vây quanh y, bắt đầu thi nhau tranh đoạt, chen chúc đến mức y cũng cảm thấy khó chịu, cuống họng nóng rát, dưới bụng cũng vậy, giống như có thứ gì đó đang thiêu đốt.

Y rất khó chịu, chỉ muốn được ngủ, nhưng lại không muốn tiếp tục ở chỗ này, mùi son phấn thơm ngọt vừa rồi bắt đầu trở nên dính ngấy, vì thế y đẩy tất cả ra, đi về phía cửa.

Trong lúc đó đã có người kéo y, nhưng nói gì thì y cũng là tu sĩ, người bình thường làm sao có thể ngăn cản được, y xô đẩy mấy cái rồi lập tức chạy ra ngoài.