Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 17: Say Rượu Tỏ Tình Với Sư Huynh


Hắn không ngẩng đầu, tự nhiên không nhìn thấy nửa bầu sữa của y đã lộ ra.

Chỗ đó hở mất một nửa, y cũng không dám che đậy, trong lòng biết rõ hắn là đang nhục nhã mình.

Hắn đáng ghét như vậy, ác độc như vậy, bỉ ổi như vậy, y lại không có biện pháp, chỉ có thể tùy ý hắn khinh nhục.

Trong lòng vạn phần bi phẫn, nhưng người ta là dao, y lại chỉ là cá.

Y có thể làm gì?

Cùng lắm là bị chọc một bên núʍ ѵú, cũng không phải mất đi miếng thịt, chỉ cần y không để ý chuyện này, cho dù có bị hắn khinh nhục, y cũng sẽ không khó chịu.

Nghĩ đến đây, y nhắm mắt lại, như cam chịu số phận, không màng nửa phần bị lộ ra kia, nghĩ thầm, kệ cho hắn nhục nhã thế nào, y cứ lù lù bất động, hắn cảm thấy không thú vị, kiểu gì cũng không hành hạ y nữa.

Nheo mắt lại và lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn lau tay xong, trên mặt vẫn chưa tan đi lửa giận, tiện tay ném trả lại miếng vải kia lên người y, không biết nghĩ tới cái gì, lại liếc y một cái.

Sau khi thấy rõ dáng vẻ hiện tại của y, cả người hắn cứng đờ, tiếp theo rất nhanh quay mặt qua chỗ khác, gân xanh trên trán lại lần nữa nổi lên.

Bộ dáng của hắn quá dọa người, y lui về phía sau một chút, hai viên cực lớn lay động theo động tác của y, trên mặt y ngượng ngùng, đang chuẩn bị che đi một chút, đã thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, xoay người bỏ đi.

Hắn cũng không nhìn y thêm lần nào nữa.

Trực tiếp đi luôn rồi.

Hắn đi cũng không trở lại, y cũng không có tâm tư hóng gió giải rượu gì nữa, vội vàng chạy về trong phòng, sau khi chốt cửa lại liền tăng thêm một tầng cấm chế, sửa sang lại mấy lần mới leo lên giường, nhưng vừa nghĩ đến lời mà hắn đã nói, trong lòng y sợ hãi, đúng là cả đêm gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, y biến thành một con thỏ, hắn là một con ác lang một thân trắng bạc.

Cứ thế gặm y vài miếng.

Y vừa khóc vừa đạp chân cầu xin hắn tha cho mình, nhưng hắn ngậm cổ y, quăng y đến đầu choáng mắt hoa, y nhận sai xin tha, hắn lại dùng móng vuốt ấn y trên mặt đất, vươn răng nanh, cạo vào bụng y từng chút một uy hϊếp, kêu y sinh con cho hắn, bằng không liền ăn y.

Nhưng y chỉ là một con thỏ.

Làm sao có thể sinh con với sói.

Hắn rõ ràng là muốn ăn y.

Y khóc hơn nửa đêm, cuối cùng bị cơn ác mộng đáng sợ kia dọa tỉnh.

Lúc tỉnh lại, ngay cả gối đầu cũng ướt mất một nửa, đôi mắt cũng sưng lên, nghĩ đến tình cảnh trong mộng, trong lòng liền mắng Cố Trường Kỳ táng tận lương tâm, không có chuyện xấu nào là không dám làm, ngay cả ngủ cũng không cho người ta được ngon giấc.

Bởi vì say rượu, cổ họng y khô khốc, từ trên giường bò dậy đã là rạng sáng, đang chuẩn bị rót cho mình một chén trà lạnh uống tạm, nhưng tìm nửa ngày cũng chỉ thấy chút nước trắng trong một ấm bạch ngọc.

Khát sắp chết rồi, y trực tiếp uống vào, không ngờ, đó lại là rượu mạnh y mang về đêm qua, y uống quá gấp, một hơi uống cạn cả ấm.

Trước mắt tối sầm lại, trong nháy mắt mất đi ý thức, y ngã xuống đất, nằm một lúc lâu, ho khan vài tiếng mới chậm rãi đứng được lên.

Đầu óc giống như là bị cái gì triệt để thiêu đốt, đầu hình như cũng không phải của mình.

Y cười hắc hắc.

Xúc tu mọc trên đầu, tay y biến thành cánh, y hoá thành một con bướm, bay nào bay nào, sẵn sàng bay đến nơi y nên đi.

Y bay đến sân Cố Hành Chi.

Sân của hắn vẫn là cái trước kia, ngay bên cạnh Cố Trường Kỳ.

Vòng qua tiểu trúc tiền viện, y vỗ cánh, bay đến tẩm điện của Cố Hành Chi, mở cửa sổ phòng hắn, chui vào bên trong.

Cố Hành Chi vẫn chưa ngủ, đang cầm quyển sách lật xem, tóc bạc rủ xuống, con ngươi kim sắc hơi cụp, sắc mặt lạnh lùng không dính gió tuyết.

Y là một con bướm, hắn không để ý đến y.

Vì thế y bay đến bên cạnh hắn, muốn đậu ở trên trán hắn nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hôn lên tóc hắn, nhưng hắn lại nhìn thẳng về phía y.

Đôi mắt dài kim sắc ngưng tụ, mày kiếm nhíu lại, hắn buông quyển sách trong tay xuống.

Trong lòng y run rẩy, vội vàng trốn ra sau bàn.

Giống như có thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, những cảm xúc cổ quái kia hóa thành lông vũ mềm mại, từng chút gãi đến trái tim y ngứa ngáy.

Y nhịn không được, lại chạy ra, dừng ở trước mặt hắn, y gọi tên hắn, biểu tình của hắn lại có chút cổ quái.

"Ta... Ta thích huynh... Cố, sư huynh..."

Y thì thầm với hắn.

Sau đó, hắn ném y ra ngoài, lại còn kêu y cút.

===

P/S: Lúc đầu, Sói tưởng ổng Phó Thượng Huyền không phải Công, tại tưởng huynh đệ họ hàng, ai ngờ ổng lại lão khai bao đầu tiên ó, mà Sói nhắc lại lần nữa nèk, bộ này NP, sản nhũ, song tính… nhớ nha~