Nhận ra là tên ôn thần này, trong lòng y cực kì hối hận, vừa rồi không nên đẩy hết người đi.
Nhưng dù sao cũng đang ở địa bàn của A Di, mẫu thân y cũng có ở đây, rượu mạnh làm người dũng cảm, y không nghĩ nhiều liền hắng giọng hô to cứu mạng, hy vọng có người có thể tới cứu y..
Hắn thu hồi bàn tay nắm cằm y, con ngươi kim sắc nổi lên tia châm chọc, lạnh lùng nhìn y sợ hãi cầu cứu.
Không có gông cùm xiềng xích, y đang muốn chạy, một thanh trường kiếm liền vỏ đã chắn ở ngay trước mặt.
Y chấn động mạnh, lập tức im bặt.
Kiếm của hắn dài hơn một phần ba so với những thanh kiếm bình thường, chưa kể, còn nặng nữa. Trên chuôi kiếm huyền hắc đính kim văn hoa quý, thân vỏ khắc gia huy Cố gia. Hắn quen dùng tay trái, trường kiếm chĩa tới trước ngực y, cho dù chưa rời vỏ, nhưng nhìn qua vẫn rất dọa người.
Cố Trường Kỳ nghiêng đầu, tóc bạc nghiêng theo, trang sức bạc trên cổ tay hơi vang lên.
Nếu không phải ngày đó bị lộ ngực ở trước mặt hắn và Cố Hành Chi, lúc này y tuyệt đối sẽ không nghĩ về phương diện đó.
Có lẽ, hắn cũng chưa chắc nghĩ tới cái kia, chỉ đơn thuần ngăn cản đường đi của y mới lấy kiếm chĩa vào ngực mình, nhưng hắn trời sinh ác độc, để bảo đảm nhỡ đâu xảy ra bất trắc, y theo bản năng giơ hai tay lên bảo vệ ngực.
Thấy vậy, hắn dường như nhìn ra y sợ cái gì.
Tên này là âm hiểm xảo trá nhất, thấy hắn híp híp mắt, y liền biết, hắn nhất định đã tính toán ra cái chủ ý ác độc nào rồi.
Y bỗng hối hận, tự nhiên bày nhược điểm của mình ra trước mặt hắn, dĩ nhiên đã không kịp.
Hắn nhíu mày.
Trong nháy mắt tiếp theo, đúng là trực tiếp dùng vỏ kiếm chống lên thịt nhũ của y.
Chỗ đó của y rất lớn, đầṳ ѵú lại càng không biết vì sao, giống như trái nho, khi chạm nhẹ sẽ cứng lại.
Bị hắn chạm vào, trên mặt y phục lập tức lồi lên một cục vừa tròn vừa lớn.
Y xấu hổ, vừa sợ vừa thẹn vừa tức giận, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, đúng là đã quên bảo vệ chỗ kia, thật lâu sau mới phản ứng lại, liên tục lui về phía sau vài bước, một tay che chắn ở trước ngực.
Bởi vì tức giận, mặt cũng nghẹn đến nóng bừng.
Hắn dám nhục nhã y như vậy.
Nhưng mà đánh không lại, hắn bây giờ bóp chết y cũng không khác gì bóp chết một con kiến.
Nhìn y vẻ mặt phẫn nộ, nhưng lại một bộ không có biện pháp, tâm tình của hắn dường như rất tốt, tiện tay nâng trường kiếm lên, cắm trở lại thắt lưng bên phải, hôm nay dạ tiệc, hắn vẫn luôn đeo theo hai thanh kiếm.
Không có trường kiếm dọa người kia uy hϊếp, y khẽ thở phào.
Nơi này là địa bàn Nghi Châu, hắn là người Đông Châu, làm sao dám diễu võ dương oai, dượng dượng y đều ở đây, lại thấy hắn không còn ý tứ làm khó dễ nữa, men rượu tăng thêm dũng khí, y lại ưỡn thẳng lưng.
“Nếu ngươi dám động vào ta, người nhà ta nhất định không tha cho ngươi!”
Nghe vậy, hắn hoàn toàn không sao cả nhìn y, con ngươi kim sắc khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu, giống như đang chờ nghe y còn có thể nói ra lời gì.
Thấy hắn còn làm bộ không biết, trong lòng tuy tức giận, nhưng y cũng không dám nói quá nhiều, sợ lại chọc giận đến hắn, đành phải cắn răng, muốn hắn mau cút đi, "Nếu ngươi còn không đi, ngày mai ta sẽ đi nói cho A Di.”
Nghe vậy, hắn vẻ mặt châm chọc, cười khẽ một tiếng, phảng phất dự đoán được y sẽ nói như vậy.
Chỉ thấy hắn chân dài bước ra, đi từng bước tới trước mặt mình.
Trái tim y nhất thời run lên, "Ta chắc chắn sẽ nói với A Di.”
Hắn đứng trước mặt y, rũ mi nhìn y một lúc, sau đó giơ tay lên, trực tiếp bóp cổ y: "Thế à?"
Chỉ là tay hắn còn chưa siết chặt, nước mắt nước mũi của y đã chảy ra.
Hắn nhíu mày.
Cũng không phải là y vô dụng.
Y không tin còn có người mặt không đổi sắc khi đối mặt trước sinh tử. Y thật sự sợ, nơi này chỉ có y với hắn, hắn xưa nay điên điên quen rồi, nói không chừng sẽ bóp chết y ở chỗ này thật.
Y không muốn chết.
Hai chân khẽ run, y không dám nhìn hắn, càng không dám nói nữa.
Hắn thấy cái đức hạnh này của y, mày nhíu càng chặt.
Nước mắt của y không khống chế được rơi xuống, lại nhỏ lên trên tay hắn, sắc mặt hắn biến đổi, lập tức buông y ra, giống như dính phải thứ gì đó dơ bẩn, nhìn chất lỏng trên tay, đôi mắt hẹp dài đột nhiên lạnh lẽo.
Cố kìm nén, con ngươi kim sắc đầy vẻ chán ghét, gân xanh trên trán nổi lên, hoa văn kim sắc mơ hồ hiện lên trên trán, hắn tiện tay xé một miếng vải từ trên người y xuống, bắt đầu lau tay.
Mà miếng vải bị xé lại ngay trước ngực y, nhưng hắn hình như cũng không nghĩ nhiều, đơn thuần chỉ muốn lau tay, cũng không chú ý tới sự dị thường của y.