Chương 15: Thù Oán Kết Hạ, Quay Về Thực Tại, Tương lai Còn Dài, Lão Tử Chậm rãi Chơi Chết Ngươi
Sau khi nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn thấy hai cái đĩa trước mặt y, trong nháy mắt liền hiểu được.
Hắn chán ghét y đến cực điểm, vốn bởi vì gần đây thái độ của Cố Hành Chi đối với y mà nảy sinh ra nhiều oán niệm, thấy y ăn hết điểm tâm của ca ca vốn phải lưu lại cho hắn, lại càng giận tím mặt.
“Cố Hành Chi!”
"Y chẳng qua chỉ là một phế vật ngoại trừ biết vẫy đuôi cầu xin thì có chỗ nào tốt hả? Mới vẫy đuôi mấy lần với ngươi, người đã thành như vậy?"
"Y đều đang giả vờ ngươi còn nhìn không ra? Ta mới là đệ đệ ruột của ngươi, phế vật này tính là cái gì? Ngươi có biết mình đang làm gì không hả?!”
Chưa từng nghĩ cái tên này lại trầm mặt, vài bước bước đến trước người y, hắn đã cao hơn y nửa cái đầu, trong lòng y kinh hãi, đang muốn trốn, lại bị hắn một cước đá xuống đất, liên tiếp cùng với đĩa điểm tâm chưa dùng hết kia.
Cổ tay mài xuống đất, miếng da bị rách rách, rất đau.
Đang chuẩn bị mắng chửi, đã thấy Cố Hành Chi luôn luôn sủng ái Cố Trường Kỳ lạnh mặt, đè nén tức giận hô một tiếng tên “Cố Trường Kỳ”, thanh âm thập phần lạnh lẽo.
Hắn từ khi nào đã nặng lời với Cố Trường Kỳ như vậy.
Không chỉ có Cố Trường Kỳ, ngay cả y cũng ngây ngẩn cả người.
Vì thế, y phản ứng nhanh chóng, nuốt lời mắng chửi treo ở đầu lưỡi xuống, nằm trên mặt đất, ôm tay ô ô khóc lên, nhưng cổ tay thật sự là đau, đành phải liếʍ liếʍ vết thương kia trước, mới tiếp tục ủy khuất nức nức nở nở, một bên khóc nói đau, một bên lén nhìn Cố Hành Chi.
Rất nhanh, đã có người một tay ôm y từ trên mặt đất lên.
Y nằm trên vai Cố Hành Chi, nhìn biểu tình không thể tin của Cố Trường Kỳ.
Đắc ý lè lưỡi với hắn ta.
Hồi ức ùn ùn kéo đến, ký ức ngày xưa rõ mồn một hiện ngay trước mắt.
Bây giờ cả hai đều đang ngồi đối diện với y.
Giữa bọn y cách một dòng suối được đυ.c thủ công, khúc thủy lưu thương, chén rượu xuôi theo dòng nước uốn lượn mà xuống.
Không biết vì sao, đầu y nặng muốn chết, đại khái thật sự là uống quá nhiều rồi.
Rượu trong chén đã thấy đáy, đúng lúc chén bạch ngọc kia dừng ở trước mặt y, muốn bắt lấy, chén kia lại bỗng nhiên biến thành hai cái, y cả kinh, đang muốn sờ, nó lại chạy ra xa.
Tiếp theo y đυ.ng vào trên bàn, trước mắt có chút nhìn không rõ, giống như bị một tầng sương mù bịt kín, trán bị đυ.ng đến đau nhức.
Y đã không phải tiểu quỷ lúc trước gặp chuyện liền gào khóc, nằm sấp trên bàn trong chốc lát mới ngẩng đầu lên, nhưng thật sự vẫn khó chịu, đành phải rời khỏi chỗ ngồi trước, để tỳ nữ bên cạnh đỡ mình trở về phòng.
Phòng của y vẫn là gian trước kia, A Di đã sai người quét dọn qua.
Khoát tay áo, cho người hầu rời khỏi đây.
Những năm ở Quy Tàng Châu, y đã quen ở một mình, có người ở ngược lại không quen lắm.
Đang chuẩn bị hóng gió cho tỉnh rượu, lại nghe thấy vài tiếng ngân khí va chạm giòn giã.
Vừa quay đầu lại, trong viện không biết từ lúc nào đã đứng thêm một người.
Tóc bạc buộc cao, đôi mắt kim sắc.
Bởi vì cách hơi xa, cũng nhìn không quá rõ khuôn mặt.
Hô hấp của y hơi chậm lại, sau khi xác định cảnh tượng trước mắt cũng không phải là nằm mơ, không hề phát hiện đã nỉ non kêu tên của hắn.
Nhưng bây giờ đã không còn như lúc trước, vô luận như thế nào, y cũng chỉ có thể gọi một tiếng: "Sư huynh..."
Nghe vậy, người nọ lại có chút buồn bực nhíu mày, ác liệt híp mắt, trong đôi đồng thú kim sắc lộ ra ác ý: "Ha?”
Trong nháy mắt y liền thanh tỉnh, người trước mắt cũng không phải Cố Hành Chi.
Muốn bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo, người nọ xuất hiện trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống, rũ mi mắt.
Y không dám nhìn hắn, hắn lại một phen bóp cằm y, buộc y không thể không ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn ác độc nhếch miệng, răng nanh sắc bén, nhìn y bởi vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, hài lòng nhướng mắt.