Lúc đầu, Cố Hành Chi vô cùng khinh thường, không thèm để ý đến y.
Cố Trường Kỳ liền châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói y là chân chó không biết xấu hổ, bảo y ít vẫy đuôi trước huynh trưởng hắn.
Nhưng dần dà, thái độ của Cố Hành Chi lại mềm xuống.
Cố Hành Chi sẽ đem đồ ăn vốn chuẩn bị cho Cố Trường Kỳ thuận tay đưa cho y một phần, mặc dù luôn miệng nói là Cố Trường Kỳ không cần mới cho y.
Vô luận hắn cho y cái gì, y đều vui vẻ nhận lấy, sau đó lại từ bên trong chọn ra đồ tốt nhất đưa cho hắn, muốn hắn ăn cùng mình, nhưng hắn mỗi lần đều tỏ ra ghét bỏ, cũng sẽ không nhận.
Cố Trường Kỳ mỗi lần nhìn thấy y ân cần với Cố Hành Chi, đều sẽ tức nổ phổi.
Khi đó, sau bữa trưa bọn họ sẽ được ăn chút điểm tâm, đầu bếp làm điểm tâm là từ Đông Châu tới, bởi vì Cố Trường Kỳ thích đồ ăn do người này làm, nên được Cố gia đưa tới tận Phó gia.
Bọn y còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, đầu bếp kia mỗi lần đều không làm nhiều, nhưng bởi vì Cố Trường Kỳ thích, Cố Hành Chi sẽ nhường phần của mình cho Cố Trường Kỳ.
Cố Trường Kỳ thuở nhỏ được người nhà nuông chiều, đã sớm quen với tất cả thứ tốt đều thuộc về mình, cũng sẽ không nghĩ đến Cố Hành Chi, chỉ biết một mình ăn vui vẻ.
Thật ra thì y cũng rất thích ăn, nhưng vì dỗ dành Cố Hành Chi vui vẻ, lập tức cầm đĩa bánh ngọt của mình đi đến trước bàn hắn, trèo lên ghế bên cạnh, nhịn đau mời hắn ăn chung với mình.
Cố Hành Chi đương nhiên vạn phần ghét bỏ, đυ.ng cũng không thèm đυ.ng.
Nhìn thoáng qua, lại bảo y cút ngay.
Da mặt y dày, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp, muốn đút cho hắn ăn, nhưng hắn cách rất xa, cánh tay của y cũng không dài, đành phải chống người, nửa nằm sấp trên bàn, giơ một khối bánh tinh xảo đưa vào miệng hắn.
Hắn không kiên nhẫn né tránh, đẩy tay y ra, tiện tay cầm lấy sách trên bàn, bảo y đừng làm phiền hắn.
Thấy thế, trong lòng y mừng thầm, cũng không đút nữa, tâm ý đến là được, hắn không ăn, tất cả đều của một mình y hết.
Nhưng tổng cộng cũng chỉ có bốn khối, y một ngụm một cái, rất nhanh đã ăn xong, muốn nhiều hơn cũng không có, một ngày chỉ được bốn khối như vậy.
Trước kia còn có thể mặt dày lấy từ Phó Thượng Huyền, hắn không thích đồ ngọt, hầu như sẽ không ăn, nhưng bây giờ Phó Thượng Huyền đã không chịu để ý tới y nữa rồi...
Y tủi thân mυ'ŧ ngón tay, bỗng có người đưa tới một chiếc đĩa bạch ngọc.
Cố Hành Chi một tay cầm sách, vẫn chưa nhìn y.
Đôi mắt kim sắc trầm tĩnh, không còn sự ngang ngược như ngày xưa.
Đó là điểm tâm vốn nên cho Cố Trường Kỳ.
Y vui mừng tiếp nhận, cầm lấy một khối, cũng mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, muốn trực tiếp nhét vào miệng hắn.
Có lẽ bị động tác của y làm cho khó chịu, hắn cau mày, ngước mắt nhìn y một cái.
Thấy trong mắt hắn có vẻ do dự, y liền khuyên nhủ: "Cái này rất ngon, lúc trước huynh đều cho Cố Trường Kỳ, chưa từng thử qua đi. Ta lần nào cũng phải luyến tiếc vì hết quá nhanh, huynh mau nếm thử xem... A huynh ta cũng không ăn cái này, nếu hắn ăn một lần, khẳng định cũng sẽ thích... Đúng rồi, hôm nay huynh có nói chuyện với a huynh ta không, hắn nói với huynh cái gì, có nhắc tới ta không, gần đây hắn đều không chịu để ý tới ta..."
Y còn chưa nói xong, sắc mặt Cố Hành Chi không biết vì sao lại lạnh, chắc là lại bị y nói đến phiền.
Hắn há miệng, y còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ăn miếng ngậm lấy điểm tâm kia, còn thuận tiện cắn vào ngón tay y một cái.
Y đau đến nỗi rụt ngay tay lại.
Không ngờ chính lúc này Cố Trường Kỳ đẩy cửa vào.