Đợi lâu cũng không thấy người trả lời, y cho rằng Cố Hành Chi sẽ không tới, không khỏi có chút ngượng ngùng, hết lần này đến lần khác phu thê Cố gia còn muốn trêu ghẹo.
"Cố gia... Sư huynh..."
Ai ngờ vừa quay đầu, Cố Hành Chi đã đứng ở sau lưng y rồi.
Hắn hơi ngửa cằm, rất kiêu căng, tóc bạc rủ xuôi, mâu kim híp lại, rõ ràng là vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt lại có chút quái dị.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.
Phụ mẫu hắn vẫn đang ở đây, y không tiện tiếp tục ở lại, vì thế đưa tay nắm lấy tay áo hắn, lại chỉ chỉ vào cửa, ý bảo đi ra ngoài trước.
Nhưng y vừa mới kéo hắn đi ra tới cửa, phu thê Cố gia không hiểu sao lại cười.
Y dắt Cố Hành Chi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa điện liền buông tay áo hắn ra.
Hắn xem ra có chút buồn bực, y cũng sợ bị hắn hành, lại nghĩ A Di bọn họ còn ở trong điện, không tiện tranh chấp với hắn nữa, không đợi hắn mở miệng đã tự lo thân bỏ chạy.
Mất một đoạn thời gian thật dài, Phó Thượng Huyền vẫn không để ý tới y.
Hắn vốn tính tình cũng không tốt, y sợ lại làm hắn tức giận, nên không dám làm phiền hắn như trước kia, cũng không dám nói chuyện với hắn, mỗi lần gặp hắn, chỉ dám len lén nhìn vài lần.
Quan hệ với Cố Hành Chi ngược lại hòa hoãn hơn rất nhiều, có lẽ do tâm tính đã dần dần trưởng thành, hắn cũng lười so đo với y, cho dù không hay nói chuyện nhiều với y.
Cho đến khi... Cố Trường Kỳ bởi vì nhớ thương huynh trưởng, ầm ĩ muốn trở về tìm Cố Hành Chi, phu thê Cố gia xưa nay quen nuông chiều hài tử, tất nhiên nhiên sẽ không cự tuyệt.
Cố Trường Kỳ vừa trở về, nhìn thấy Cố Hành Chi mấy ngày trước vẫn còn cả ngày lấy khi dễ y ra làm niềm vui, nay giống như biến thành người khác.
Lúc đầu chỉ là hơi bất mãn, nhưng theo thái độ của Cố Hành Chi đối với y thay đổi, địch ý của Cố Trường Kỳ đối với y cũng càng lúc càng tăng.
Hai người bọn họ là huynh đệ cùng chung một mẫu bào, tuổi lại chỉ kém hai tuổi, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên là thân cận.
Cho dù Cố Hành Chi làm người kiêu căng ngang ngược, nhưng đối với vị ấu đệ duy nhất này lại cự kì nuông chiều.
Có thể nói, tình cảm của Cố Trường Kỳ đối với Cố Hành Chi hẳn là sâu đậm hơn cả tình cảm của y đối với Phó Thượng Huyền.
Y và Cố Trường Kỳ nhìn nhau chán ghét, y đánh không lại hắn, mỗi lần đánh nhau với hắn đều là tự tổn hại một ngàn đả thương địch tám trăm, hắn thấy y không việc gì còn muốn đạp y hai cước, y tất nhiên là cực hận hắn.
Nhưng hắn vẫn luôn là một bộ mặt khinh cuồng không coi ai ra gì.
Cho đến khi y phát hiện ra, mỗi lần Cố Hành Chi nói chuyện với y, hắn ta đều vô cùng bất mãn.
Như là phát hiện ra thứ gì đó mới mẻ, y liền tìm được biện pháp mới để giày vò Cố Trường Kỳ.
Cướp đi huynh trưởng ngay trước mặt hắn.
Đông Châu và Nghi Châu bất đồng, xưng hô huynh trưởng sẽ không gọi là A huynh, bình thường trực tiếp sẽ gọi ca ca hoặc là huynh trưởng, mà Cố Trường Kỳ chỉ có lúc tâm tình tốt mới gọi Cố Hành Chi hai tiếng ca ca, ngày thường đều là trực tiếp gọi tên Cố Hành Chi.
Tên ngu xuẩn này chẳng phải tự mình đem cơ hội đưa đến trước mặt y sao? Cái khác y không biết, chứ dỗ người chính là lợi hại nhất.
Trên dưới Phó gia, ngoại trừ ba người bọn họ, ai mà không thích y.
Phu thê Cố gia lần này đưa Cố Trường Kỳ tới còn đặc biệt mang cho y rất nhiều đồ chơi mới mẻ của Đông Châu, Cố phu nhân ôm y hôn hôn vài cái.
Cho nên, chỉ cần Cố Trường Kỳ ở đây, y nhất định phải bám theo Cố Hành Chi.