Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 12: Hồi Ức, Chỗ Nào Là Phó Thượng Huyền, Rõ Ràng Là Cố Hành Chi


Vị trí của y là ở bên cạnh Phó Thượng Huyền.

Cố Hành Chi và Cố Trường Kỳ ngồi đối diện với bọn họ.

Cách rất xa, y không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được ai là hắn, bởi tóc của hắn dài hơn Cố Trường Kỳ một chút, rất đẹp.

Rượu trong bữa tiệc rất ngon, y rót liên tục mấy chén, mãi cho đến khi tỳ nữ phía sau nhắc nhở.

Nói đến năm đó, quan hệ của bọn y sở dĩ có thể hòa hoãn được cũng là bởi vì Phó Thượng Huyền.

Khi đó, vừa vặn là sau khi y trộm hôn Phó Thượng Huyền vài ngày, Phó Thượng Huyền liền không chịu để ý tới y.

Bấy giờ y và Cố Hành Chi còn thủy hỏa bất dung, hắn lúc nào cũng cùng một giuộc với Cố Trường Kỳ. Hai người đó kiều diễm ngạo mạn y nhau, luôn ngửa cằm nhìn người, thập phần khiến người ta chán ghét.

Cố Trường Kỳ cực kỳ bảo vệ huynh trưởng hắn, Cố Hành Chi cũng thập phần yêu thương ấu đệ duy nhất này, thành thật mà nói, y cũng có chút ghen tị với bọn họ.

Y thường thừa dịp Cố Hành Chi đi vắng đánh nhau với Cố Trường Kỳ, đánh không lại liền cắn, Cố Trường Kỳ nói y là chó, giống như ca ca hắn, thường xuyên gọi y là thổ cẩu.

Hai người bọn họ có một số chỗ ngược lại cực kỳ ăn ý.

Phó Thượng Huyền tức giận không chịu để ý tới y, mấy ngày đó, y yên phận không ít, cũng lười đi tìm hai người kia gây chuyện, cả ngày nằm ở dưới gốc cây đào mà bốn người thường ôm nhau ngủ.

Có một chiếc ghế tựa ở đó.

Y khi đó còn nhỏ, cực kì thích ngủ, ngày hôm ấy trời lại lạnh, y ngủ rất lâu, ngủ không mái thoải mái nhưng lại không muốn dời ổ, trong lúc mơ màng đã có một bóng người xuất hiện ở bên cạnh.

Y mệt đến không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng hé ra được xíu khe hở.

Chỉ có thể nhìn thấy y phục hoa quý của đối phương, cùng thân hình cao gầy.

Y sợ hắn đi, vội vàng kéo lấy góc áo hắn, lại mệt muốn chết, mắt khép lại, từ trên ghế quỳ dậy, lại mềm nhũn úp nhào vào lòng hắn.

Hắn tựa như vô cùng khϊếp sợ, quên luôn phải trốn tránh, tùy ý để y đυ.ng vào.

Hắn quá cao, y kéo hắn xuống, vừa vặn cọ vào cổ hắn, bởi vì vẫn chưa tỉnh, thanh âm còn rất dính: "Ta không dám nữa... Sẽ lại không chọc giận huynh... Huynh đừng giận ta nữa có được không..."

Hắn không nói lời nào, y chống đầu cọ cọ cằm hắn.

"Đừng giận nữa mà... Được không?"

Vừa nói vừa ngáp vừa muốn hắn ôm mình vào trong phòng, nơi này ngủ rất lạnh.

Chẳng biết vì sao, cả người hắn cứng lại, nhưng không chịu nổi y mặt dày mày dạn, thế mà thật sự một tay ôm y lên.

Y thuận thế ghé vào trên vai hắn, cũng thuận tay muốn gạt một cái khuyên tai ra, lại phát hiện dưới tai hắn cái gì cũng không đeo, kế tiếp, y liền xoắn được một lọn tóc bạc.

Tóc bạc?

Y giật mình, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn, chỗ nào là Phó Thượng Huyền, rõ ràng là Cố Hành Chi.

Y ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn y, cau mày nhìn y một lúc lâu, hai bọn y cứng đờ nửa ngày, cho đến khi hắn bừng tỉnh, lại ném y trở lại ghế dựa.

Hắn ngửa cằm lên, từ trên cao nhìn xuống, liếc y một cái, hừ lạnh rồi xoay người rời đi.

Hai ngày kế tiếp, y cũng không gặp lại hắn.

Cho đến khi phu thê Cố gia chủ đến đón Cố Trường Kỳ về nhà.

Bọn họ đang ở trong phòng nghị sự nói chuyện với dượng A Di, y nghe gã sai vặt nói Phó Thượng Huyền cũng ở đấy, bởi vì mấy ngày không gặp nên thập phần nhớ nhung, y muốn chạy qua, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Y mặc dù diễu võ dương oai với những tên đồng lứa, nhưng đối mặt với đại gia trưởng lại cực kì nhát gan, nhìn hai vị gia chủ Cố gia tới, ngượng ngùng trốn ở phía sau bình phong, lặng lẽ thò đầu ra nhìn bọn họ.

Không ngờ A Di chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra y, cố ý kinh hãi nói, "Mèo ở đâu ra, trốn ở phía sau bình phong?"

Y cả kinh, vội vàng rụt trở về.

Tiếng cười sảng khoái của dượng truyền đến, "Vẫn là một con mèo ngốc, không dám ra gặp người.”

Y vừa giật mình vừa sợ, nhưng phu thê Cố gia cùng dượng A Di lại một mực trêu chọc để y đi ra. Y đành giả bộ can đảm, cố vịn vào sườn bình phong, lại thò đầu ra nhìn bọn họ.

“Lục gia? Từ lâu đã nghe nói sinh ra xinh đẹp... Đúng là như vậy..." Mẫu thân Cố Hành Chi nhìn y, vẫy vẫy tay, ý bảo y đi qua.

Y đứng dậy, bởi vì có chút sợ người lớn, bất an sinh ra, chưa kể ngày thường còn hay giày vò hai nhi tử của bọn họ, trong lòng rất áy náy, lại luống cuống không dám đi qua.

Nắm chặt khung gỗ bình phong, lại muốn trốn về.

Phó Thượng Huyền lạnh mặt, hờ hững nhìn về trước, cũng không liếc y một cái.

Biểu tình Cố Hành Chi thập phần kỳ quái, phỏng chừng hắn thật sự không ngờ tới, y ngày thường giương nanh múa vuốt, lại cũng có một mặt giả tạo như thế kia.

Sau khi nhìn y vài lần, lại khinh thường hừ lạnh, hơi không được tự nhiên dời tầm mắt.

Cố Trường Kỳ nằm trong lòng mẫu thân hắn ngủ, nhắm mắt lại, dường như đã ngủ say.

“Lại tới tìm a huynh ngươi sao?” A Di buồn cười nhìn y, vẫy tay, ý bảo y đi qua, bà ấy rất thích xoa đầu y.

A Di nói xong, y lại len lén nhìn Phó Thượng Huyền.

Phó Thượng Huyền cúi đầu, trên mặt không có biểu tình gì, chơi đùa với chén trà trong tay.

Hắn vẫn còn đang giận, nếu y nói là tới tìm hắn, khẳng định hắn sẽ không tới, vì thế y nhìn A Di lắc đầu, “Con tìm, Cố, Cố gia huynh..."

Y vừa dứt lời, Phó Thượng Huyền chậm rãi quay đầu lại, nhìn không ra hỉ nộ, không chớp mắt nhìn chằm chằm y.

Hắn rõ ràng không có biểu tình gì, y lại không hiểu sao cảm thấy sợ, vì thế rụt trở về, lại lần nữa trốn ở sau bình phong.