Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 5: Còn Nói Nhảm Một Câu, Đầu Lưỡi Ngươi Cũng Khỏi Cần Giữ Lại

Y tiếp tục nhìn Cố Trường Kỳ xin tha.

Hắn sinh ra thù diễm, ngũ quan lại vô cùng hung lệ, giống như một dã thú ác độc, trong con ngươi kim sắc đó, cũng không có nửa điểm lương thiện.

Trên mặt hắn bỗng nhiên không còn ý cười, cau mày nhìn y một lúc lâu, không biết là đang nghĩ tới cái gì.

Thành thật mà nói, y và hắn có rất nhiều xích mích.

Năm đó, hắn hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của Cố Hành Chi, tóc bạc mắt vàng, xinh đẹp lại ngang ngược. Tuy tuổi cũng lớn bằng y, nhưng toàn thân đều lộ ra vẻ bá đạo không ai bì nổi, không biết người trong nhà làm thế nào mới nuông chiều thành như vậy.

Y nghe A Di nói, Cố Trường Kỳ quả thật giống Cố Hành Chi khi còn bé như đúc, nhất là khuôn mặt.

Y vừa nhìn liền biết hắn và Cố Hành Chi chính là cùng một loại, vừa ác độc vừa khắc nghiệt lại âm hiểm, nào có biết tên cẩu tặc này so với Cố Hành Chi còn có thể ác hơn, có lần cãi nhau với y, bị chọc giận, dám ở trước mặt A Di đạp y ngã vào trong ao.

Có điều, vóc dáng Cố Trường Kỳ khi đó không cao, cũng không kém y bao nhiêu, y không làm gì được Cố Hành Chi, chỉ có thể quay sang thu thập tên này. Tuy nói ở phương diện quyền cước đấm đá, y đúng là không sánh bằng, nhưng hắn lại không chịu nổi hàm răng tốt của y, răng đồng răng sắt, cho dù thiếu hai cái răng cửa, cũng có thể cắn hắn đau đến không thiết sống.

Y cắn hắn, hắn cũng cắn y, khi đó hai bọn y ở cùng một chỗ, toàn thân từ trên xuống dưới, đều là dấu răng.

Cũng may, hắn chỉ ở lại Phó gia một thời gian, rất nhanh liền lăn về Cố gia, sau đó cũng rất ít đến Phó gia.

Tuy y và hắn hai bên chán ghét nhau, nhưng đến cùng cũng không ở chung quá lâu, không giống với Cố Hành Chi, hầu như năm nào cũng gặp.

Thật là xúi quẩy.

Lại để y gặp phải hắn.

Gia hoả này cũng không bái nhập bất kỳ tông môn nào, nghe nói vẫn là gia chủ Cố gia tự mình dạy dỗ, có lẽ do chưởng môn gửi thiệp mời đến Cố gia, hắn ta mới tới đây tham gia yến hội ngày xuân.

Bị hắn giẫm lên ngực, cho dù ngực đã quấn kín vải bọc, nhưng y vẫn sợ bị hắn phát hiện ra điều dị thường, nếu để hắn biết bí mật trên thân thể mình, thật không dám tưởng tượng hắn còn muốn làm gì y nữa.

Vì vậy, y lập tức hạ thấp thanh âm, ít nhất thì xung quanh cũng chẳng có người: "Tha cho ta đi mà... xin ngươi đó, A Kỳ~..."

Mày hắn nhíu chặt hơn, nghiêng nghiêng mái tóc trắng bạc, lẳng lặng đánh giá y một lượt, thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn, "Câm miệng lại.”

Tóc của hắn rất dài, rơi xuống bên hông, cực kì đẹp.

Y đè nén lửa giận, quả nhiên, hai huynh đệ hắn và Cố Hành Chi đều chui ra từ cùng một bụng, tu vi hẳn không kém Cố Hành Chi bao nhiêu.

Bị khống chế thế này, y không có khả năng cứng đối cứng với hắn, càng không dám giống như trước kia mắng hắn, chỉ có thể vuốt lông cho hắn.

"A Kỳ... A Kỳ tốt... Ngươi làm ta đau... Ta nhận lỗi với ngươi được không..."

Chẳng biết vì sao, y rõ ràng đã nhả ra thanh âm mềm mại hết mức, hắn lại một bộ lạnh lùng, thập phần cáu kỉnh nhíu chặt mi, giọng nói đè nén lửa giận.

"Ta nói ngươi câm miệng."

"Còn nói nhảm một câu, đầu lưỡi ngươi cũng khỏi cần giữ lại."

Bộ dáng của hắn trông cực kì hung dữ, y sợ hãi chuẩn bị gật đầu đáp ứng, lại thấy hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn mình một cái, quả nhiên, hắn cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho y.

Y lập tức im lặng, hắn cũng không tiếp tục làm khó y nữa, thu hồi lại cái chân đang giẫm lên trước ngực.

Lúc này, xa xa bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, dường như chỉ là đi ngang qua.

Dáng người kia như mực, cực kỳ cương nghị, mày kiếm nghiêng vào trong tóc mai, thần sắc lãnh khốc, một khuôn mặt cực xú, thập phần không dễ chọc.

Nhìn thấy người nọ, y gần như nhịn không được, lệ nóng doanh tròng.

Phó Thượng Huyền dù sao cũng là huynh trưởng của y, hắn tuy chán ghét y, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ y.

Mặc kệ Cố Trường Kỳ cảnh cáo, y quỳ xuống đứng dậy, hướng người nọ phất phất tay: "A huynh! A huynh! Ta ở đây!”

Phó Thượng Huyền trên mặt không có hỉ nộ gì, cũng không nhìn về phía này một cái, mặt lãnh như ngọc, cực kỳ lạnh lùng.

Y còn chưa nói xong, người đã không còn bóng dáng.

Cố Trường Kỳ thấy vậy, con ngươi hung ác híp lại, sắc mặt cũng trầm xuống.

Trong lòng y cả kinh, sợ hắn sẽ thật sự cắt đi đầu lưỡi, thầm hiểu hôm nay tên này chắc chắn không buông tha cho mình, liền từ trên mặt đất vừa lăn vừa bò đứng lên.

Đang chuẩn bị chạy, một thanh trường kiếm hạ xuống, trực tiếp ngăn cản mất đường đi.