Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 6: Vô Tình Bị Lộ Ngực Lớn

Y sợ tới mức run lập cập, tay ôm đầu, không dám nhìn hắn, ngồi xổm xuống đất.

Hắn dường như rất xem thường cái đức hạnh này của y, hừ lạnh một tiếng, không biết là đang nói chuyện với ai, ngữ điệu cũng khinh thường: "Phế vật như vậy, ngoại trừ biết lắc đuôi cầu xin, chính là đồ vô dụng.”

Giọng nói của một người khác vang lên: "Đi thôi.”

Không có gì phập phồng, giống như băng tuyết xẹt qua ngọc thạch, mang theo một loại lãnh đạm vô chất.

Trong lúc hoảng hốt, y ngước mắt lên, nhìn về phía bóng người không biết xuất hiện từ lúc nào.

Người nọ vẫn chưa nhìn y, đang đứng cùng một chỗ với Cố Trường Kỳ, tóc bạc như tơ lụa, dáng người rất cao, trên bạch y cao quý thêu hoa văn tối màu, đôi mắt kim sắc cực kỳ lãnh trầm.

Hắn và Cố Trường Kỳ giống nhau đến bảy tám phần.

Hô hấp của y hơi dồn dập, nhưng lúc này lại thật sự chật vật, cũng không muốn để Cố Hành Chi nhìn thấy dáng vẻ này của mình, y cúi đầu, thuận tay phủi phủi bụi bặm trên người, hy vọng không đến mức nhìn quá thảm hại.

Vừa muốn nhìn hắn, lại sợ bị hắn nhìn thấy thảm cảnh này..

Quỳ dưới mặt đất, nhìn thế nào cũng không được thoải mái, y cố gắng duỗi ra một chút, để không đến mức bí bách, nhưng tay lại lúng túng không biết nên đặt ở chỗ nào.

Bộ dáng này của y, nhất định đã bị hắn nhìn rồi đi, không biết Cố Hành Chi có có đang nhìn y nữa hay không, nếu bây giờ có một khe hở, y nhất định không chút do dự chui vào bên trong.

Bỗng một âm thanh kỳ lạ như tiếng xé rách vải truyền đến, bởi vì không ai nói chuyện, xung quanh thập phần an tĩnh, âm thanh kia rất đột ngột.

Y cúi đầu, cũng không tiện đi tìm hiểu ngọn nguồn gốc gác.

Trước ngực không hiểu sao căng chặt, bỗng nhiên lại lạnh lẽo, y sửng sốt trong chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng, không ngờ một giây sau đó, có thứ gì từ ngực xoẹt ra một đường.

Muốn che đã không còn kịp.

Trong lúc hoảng loạn, vạt áo phía trước càng bị kéo căng hơn, hai bầu sữa cao ngất trực tiếp nhảy ra ngoài, y kinh hô một tiếng, vươn tay cuống quít che lại. Nhưng nơi đó quá lớn, bất luận làm thế nào cũng không che được hết, miễn cưỡng cũng chỉ che được chút nhũ tương và núʍ ѵú, y sống chết khom người đứng lên.

Y liều mạng che giấu như một con chó rơi xuống nước, nhưng vô ích, hai viên thịt kia rất lớn, theo động tác của y không ngừng rung lắc, y thậm chí còn có thể cảm nhận được tầm mắt của hai người kia đang dán lên nó.

Sợ hãi nhìn về phía hai người kia.

Hai người bọn họ đều bị tiếng động vừa rồi thu hút, đều dừng bước để nhìn lại, hai đôi con ngươi kim sắc đồng thời quét về phía y.

Chẳng biết từ lúc nào, trên má y đã bò đầy nước mắt, hai tay hoảng sợ chắn ở trước ngực.

"Đừng nhìn..."

Bộ dáng của y tại giờ khắc này, ước chừng cũng không khác gì kỹ nữ, y chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ lấy tư thái chật vật như vậy bại lộ, càng không ngờ, lại là ở trước mặt Cố Hành Chi.

Có cơn gió xẹt qua, vài sợi tóc bạc khẽ tung lên như thác đổ.

Vóc dáng của bọn họ rất cao, y nghiêng người đưa lưng về phía bọn họ, bảo vệ bộ ngực của mình, liều mạng cắn chặt môi dưới mới không để cho chất lỏng trong hốc mắt tiếp tục tuôn ra, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.

Đè nén hồi lâu, y cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn một chút, không cần không chịu nổi như vậy, nhưng vừa mở miệng, lại cực kỳ nghẹn ngào, "Đừng nhìn... Đừng..."

"Cầu xin các ngươi..."

Y cầu xin.

Cùng tiếng tay áo chạm nhau vang lên, hai người kia lưu loát xoay người, đều không nói gì, rất nhanh liền rời khỏi nơi này.