Thập Niên 70: Xuyên Thành Người Đã Kết Hôn

Chương 3: Hay cô chủ động chút?

Cố Thanh Thanh rửa rất cẩn thận, chà xát các kẽ giữa các ngón chân.

Rửa chân, dội nước, vào nhà trải đệm trên giường.

Trong ký ức của Cố Thanh Thanh, từ khi kết hôn đến nay, họ vẫn chưa làm chuyện vợ chồng.

Đêm tân hôn, nguyên chủ cự tuyệt hắn, từ đó hai người ngủ riêng, một người nằm đầu giường, một người nằm cuối giường.

Cố Thanh Thanh do dự, nên ngủ như trước hay ngủ cùng nhau?

Xem xét việc hôm nay, có vẻ như ngủ cùng nhau có lợi hơn cho cô.

Cố Thanh Thanh trải một bộ chăn bông, Hoắc Nham nhìn thấy, nhưng vẫn không nói gì.

Nhìn anh nằm xuống, Cố Thanh Thanh chậm rãi cởϊ qυầи áo, lên giường.

Hoắc Nham dập tắt ngọn đèn dầu, xoay người, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Cố Thanh Thanh quay đầu nhìn bóng lưng của anh, có chút không hiểu mím môi.

Cô phải làm gì anh tha thứ đây?

Hay cô chủ động chút? Ai bảo cô có lỗi trước!

Nghĩ như vậy, Cố Thanh Thanh trong lòng đau xót, thầm mắng nguyên chủ làm nhiều chuyện hại người.

Cầm vạt áo rộng kéo qua kéo lại một bên, Cố Thanh Thanh có chút sợ hãi, sợ mình chủ động quá sẽ khiến anh lầm tưởng cô là người không chịu được cô đơn.

Tuy nhiên, nguyên chủ cơ thể này dường như là một người ngu ngốc.

Trong lòng Cố Thanh Thanh rất phân vân, cô thỉnh thoảng nhìn bóng lưng Hoắc Nham, giơ tay lên đặt xuống, liên tục đặt tay lên eo anh mấy lần.

Nhưng, tại sao anh không đáp lại?

Cố Thanh Thanh trở mình, do dự áp người vào người anh.

Ma ma dạy gì?

Bà nói chỉ cần phụ nữ chủ động thì đàn ông có cánh cũng khó mà bay được.

Ma ma cũng nói, nữ nhân trên giường phải lẳиɠ ɭơ một chút, làm vậy mới có thể khiến người đàn ông si mê mình.

Cố Thanh Thanh nhớ lại những gì ma ma dạy khi chị gái kết hôn, càng nghĩ càng đỏ mặt.

Cũng may cô tò mò nghe trộm, nếu không thì không biết tình hình hiện tại phải xử lý thế nào!

Ma ma còn nói với chị gái rằng đàn ông có nhiều loại, có người thích chủ động, có người thích bị động...

Vậy anh thích loại gì?

Đầu óc Cố Thanh Thanh nghĩ lung tung, thân thể hơi ưỡn về phía trước, dùng ngực mềm mại cọ cọ vào lưng anh.

Ngay lập tức, cơ thể của Hoắc Nham đông cứng lại, chán ghét hành động của cô.

Anh còn nhớ lời cô nói đêm tân hôn, có chết cũng không ngủ với anh.

Hoắc Nham tiến lên cách Cố Thanh Thanh một khoảng.

Cố Thanh Thanh nhìn thấy cũng không biết phải làm gì.

Một lúc sau Hoắc Nham ngủ thϊếp đi, Cố Thanh Thanh bị đói bụng quấy rầy.

Thỉnh thoảng, quay đầu lại nhìn anh, muốn khóc, nhớ cha mẹ.

Đói đến rạng sáng, khi Cố Thanh Thanh mở mắt ra, Hoắc Nham đã không còn ở đây.

Cô phải làm gì đây?

Chẳng lẽ cô phải bị chết đói à?

Cô có thể mặt dày đi ăn cơm tập thể, nhưng vấn đề là nó sẽ ảnh hưởng rất xấu đến Hoắc Nham.