Thập Niên 70: Xuyên Thành Người Đã Kết Hôn

Chương 2: Em sai rồi

Hoắc Hữu Phúc thở dài: "Đừng nghe mẹ con nói lung tung, tùy ý con."

Hoắc Nham nói: "Mẹ, hai người trở về trước đi!"

Lý Diễm tức giận vừa đi nói lẩm bẩm còn Hoắc Hữu Phúc trước khi rời đi vỗ vai con trai.

Hoắc Nham ngồi trên ghế suy tư, trong lòng vô cùng hoang mang, bất an.

Cố Thanh không thể giả vờ nữa, từ từ mở mắt ra, rên lên một tiếng.

Cô từ trong trí nhứ đã nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Nham, nhưng khi nhìn thấy người thật, cô vẫn bị sốc.

Một anh chàng đẹp trai với nước da màu lúa mì, trông rất nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, có rất nhiều cảm xúc ẩn chứa trong mắt anh.

Anh cũng không thấp, chiều cao khoảng 1,85 mét, dáng người cao thẳng, trông rất cường tráng.

Hai người nhìn nhau không ai nói gì.

Một lúc sau, Cố Thanh Thanh đứng dậy

"Em sai rồi."

Hoắc Nham có chút kinh ngạc, không nghĩ tới có một ngày cô sẽ thừa nhận sai lầm của mình.

Cố Thanh Thanh thấy anh không nói gì

"Sau này em sẽ cùng anh an phận mà sống, nhất định sẽ không ra khỏi cửa."

Theo Cố Thanh Thanh, thời đại này còn không bằng triều đại của mình, ăn chung nồi, ra ngoài cần có các loại giấy chứng nhận.

Cô như bây giờ, có thể đi đâu? Nếu cô muốn rời đi, thôn trưởng sẽ không cấp giấy chứng nhận cho cô.

Hoắc Nham không biết nghĩ sao cũng không nói gì, trong trí nhớ của Cố Thanh Thanh, anh là loại người tích chữ như vàng.

Tim Cố Thanh Thanh đập thình thịch, nghĩ đến sai lầm của nguyên chủ, thì quỳ xuống thay nàng nhận sai.

Hoắc Nham nhìn cô chằm chằm vài lần rồi xoay người rời đi.

Cố Thanh Thanh không biết rằng anh đã để mình ở lại vẫn là rời đi.

Cô trằn trọc ngủ không yên cho đến tối.

Không ai quan tâm đến sống chết của cô, Cố Thanh Thanh đói đén ngực dán sau lưng.

Cô xuống đất tìm khắp nơi cũng không thấy gì để ăn, chợt nhớ tới bây giờ trong thời gian mùa màng, ai cũng ăn cơm tập thể, chỉ có rảnh rỗi mới tự mình nấu ăn.

Ăn cơm tập thể có một cái không tốt là sau giờ cơm mà đi ăn thì sẽ không có gì ăn.

Cố Thanh Thanh thầm mắng nguyên chủ là kẻ xấu.

Ôm bụng trở về phòng, Cố Thanh Thanh yếu ớt leo lên giường.

Cô nhớ nhà, muốn được bố mẹ yêu thương.

Cô chết đi, mặc dù họ sẽ rất đau buồn, nhưng không phải là một cách giải thoát sao?

Không cần lo lắng cho chính mình nữa! !

Cố Thanh Thanh chìm vào suy nghĩ, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.

Cửa bị đẩy ra, Cố Thanh Thanh ngồi dậy

"Anh đã về."

Hoắc Nham không trả lời, xoay người đi ra ngoài, bưng một cái chậu nước vào.

Thấy anh muốn rửa chân, Cố Thanh Thanh đứng dậy.

Hoắc Nham nhìn thấy cô ngồi xổm trước mặt mình, đang định nói thì chân đã bị đặt vào trong chậu.

Cố Thanh Thanh rửa chân cho anh.

Ánh mắt Hoắc Nham rơi vào trên người cô, không thể dời đi.