Cố Thanh Thanh từ lúc hôn mê tỉnh lại đã ngẩn người, tiếp thu tất cả ký ức trong đầu, đáp án kết luận ra chính là cô đã xuyên về năm 1970.
Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là mớ bòng bong mà nguyên chủ để lại.
Xuyên vào Cố Thanh Thanh trùng tên cùng họ có thể chấp nhận, xuyên không cũng có thể chấp nhận, nguyên chủ là một người lười biếng không sao.
Nếu chỉ có vậy thì tốt, ấy thế nhưng nguyên chủ và một thanh niên trí thức lại có quan hệ không rõ ràng.
Sự việc bại lộ, nguyên chủ ngang nhiên không chịu nhận sai, bị lôi ra đường, bị người cầm đá chọi chết.
Nguyên chủ chết, linh hồn Cố Thanh Thanh không hiểu sao lại xuyên vào cơ thể này.
Chạm vào mảnh vải trắng quấn quanh trán, cô cảm thấy thật muốn tự sát.
Nguyên chủ có thanh danh không tốt, làm trò cười cho cả thiên hạ.
Nhà mẹ chồng ra ngoài không ngẩng đầu lên được, bị nói xấu sau lưng.
“Cạch!” Cánh cửa gỗ cũ bị đẩy ra, Cố Thanh Thanh vội vàng nhắm mắt lại.
Cô không dám nhìn xem đó là ai, bây giờ Cố Thanh Thanh thậm chí còn không biết nên làm gì.
Nếu bị nhà chồng đuổi đi, cô thậm chí còn không thể quay về nhà mẹ đẻ, nếu rời khỏi đây thì thứ chờ đợi cô chỉ có cái chết.
Kiếp trước cô sống đến năm mười tám tuổi vì bệnh tật chết, nhưng kiếp này cô còn không sống quá mười tám tuổi.
Cố Thanh Thanh đang suy nghĩ về những chuyệnblung tung rối loạn này, thì cô nghe thấy ai đó nói: "Đưa nó về nhà đi!"
Thanh âm mẹ chồng Lý Diễm vang lên.
“Đưa con bé trở về thì chỉ có đường chết, trước để con bé ở lại đi, dù sao chuyện cũng đã thành ra như vậy.” Thanh âm cha chồng Hoắc Hữu Phúc vang lên.
Lý Diễm thở dài: “Lúc trước tôi đã nói Cố Thanh Thanh không an phận, ông còn nói là tuổi còn nhỏ, bây giờ như thế nào? Vào cửa không đến một tháng xảy ra loại chuyện này? Về sau con trai làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn người?”
Hoắc Hữu Phúc lại lần nữa thở dài: “Tổ tiên, lão Cố ba đời đều chính trực, sao con bé lại thành như vậy?”
Lý Diễm vừa muốn nói chuyện, Hoắc Nham đẩy cửa đi đến.
Hai vợ chồng già không lên tiếng, Hoắc Nham nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Cố Thanh Thanh.
“Con trai, con nói chuyện này phải xử lý làm sao? Ý của mẹ muốn đưa con bé trở về, lễ hỏi nhà ta cũng không cần, đừng để cho nhà con bé quá mất mặt.”
Lý Diễm ý muốn đem Cố Thanh Thanh đưa về Cố gia.
Hoắc Nham không nói chuyện.