Thập Niên 70: Xuyên Thành Người Đã Kết Hôn

Chương 4: Em đói

Hôm qua cô mới đi diễu phố, hôm nay đã xuất hiện, người trong làng nghĩ sao?

Lời nói của mọi người thật đáng sợ, Cố Thanh Thanh nhận ra sự thật này.

Lục phủ ngũ tạng đang kêu gào, Cố Thanh Thanh đói chỉ có thể uống nước.

Đi loanh quanh trước nhà vài vòng, mới nhớ ra hình như ở nhà có mấy củ khoai.

Cố Thanh Thanh đi vào nhà, tìm thấy củ khoai tây, vô cùng ngạc nhiên.

Trước đây cô mười ngón tay không chạm vào nước, cả ngày nằm liệt giường dưỡng thương, hoặc là chỉ nghiên cứu thơ, vân vân.

Thật buồn, cô có chút nhụt chí.

Cô vốn là tiểu thư quyền quý, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Đốt lửa, vùi khoai tây vào bếp, trong lòng cô cảm ơn nguyên chủ Cố Thanh Thanh.

Không có ký ức của nguyên chủ, e rằng chỉ có thể ăn khoai sống.

Cửa phòng ở ngoài mở ra, hơi nước nồng nặc, Cố Thanh Thanh nhìn đi nhìn lại mới phát hiện là Hoắc Nham đã trở lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em đói, nấu ít khoai tây."

Hoắc Nham không nói nữa , nhấc chân trở về phòng.

Cố Thanh Thanh nghĩ một lát, đi theo vào.

"Anh không đi dạy bọn trẻ sao?"

Hoắc Nham là một trong số ít người học cấp ba của thôn, sau khi tốt nghiệp, anh được phân công trở lại làng với tư cách là hiệu trưởng và giáo viên thay thế.

Trong trường học chỉ có mười hai học sinh và có hai giáo viên bao gồm cả Hoắc Nham.

Người giáo viên kia là một nữ thanh niên trí thức đã làm việc với Hoắc Nham được hai hoặc ba năm.

Hoắc Nham không thèm nhìn cô, lấy giấy bút ra viết chữ Hán.

Cố Thanh Thanh cảm thấy anh viết như thế này không thoải mái, vì vậy di chuyển chiếc bàn mà anh chưa bao giờ sử dụng lên.

"Lại đây viết lên bàn đi, viết như vậy không thoải mái."

Hoắc Nham không nói lời nào, cũng không đi tới .

Cố Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn anh, thầm nghĩ: Cố Thanh Thanh, nam nhân tốt như vậy, tại sao cô không nhìn trúng? Anh tốt hơn so với tên thanh niên tri thức mặt trắng kia?

Thẩm mỹ cá nhân không giống nhau, nguyên chủ thích nam nhân có khuôn mặt tuấn tú, nhưng Cố Thanh Thanh lại thích nam nhân có khuôn mặt cương nghị.

Hoắc Nham rất hợp gu thẩm mỹ của cô.

Sau khi viết gì đó, Hoắc Nham đứng dậy.

"Sao chép lại."

Cố Thanh Thanh cầm tờ giấy viết thư qua, ánh mắt rơi vào phông chữ.

Chữ rất ngay ngắn, phông chữ thẳng đứng như những chữ khác.

Đây không phải là vấn đề, vấn đề là tiêu đề và nội dung.

Cam đoan.

Cố Thanh Thanh cam đoan phong cách sống của chính mình...

Cả một tờ giấy, ý chính là để xin tổ chức tha thứ và cho một cơ hội để thay đổi ...

Nguyên chủ không biết chữ, Cố Thanh Thanh đọc xong nội dung giả bộ không hiểu.

"Đây là cái gì?"

"Em không cần biết."

Cố Thanh Thanh kêu lên một tiếng, Hoắc Nham nhìn cô chằm chằm.

Cầm bút lên nằm trên bàn chép từng chữ.

Coi đã quen với việc sử dụng bút lông, nhưng đột nhiên dùng bút máy cảm thấy không thoải mái, nét chữ siêu vẹo.

Cố Thanh Thanh nhìn những từ cô viết, cảm thấy rất hài lòng.

Nguyên chủ không biết chữ, nếu nét chữ ngay ngắn ngăn nắp sẽ khiến người ta nghi ngờ.