Hoang Hải Có Long Nữ

Chương 2: Mảnh vảy rồng thứ nhất 2

Linh Lung cười cười, xua tay nói: "nếu Hầu gia đã cầu xin cho Sơ Chỉ, ta đương nhiên phải nể mặt Hầu gia." "Sơ Sương, đi gọi Sơ Chỉ vào."

"Vâng ạ!"

Một lúc sau, sau khi quỳ trong băng tuyết gần hai canh giờ, Sơ Chỉ sắc mặt tái nhợt đi vào. Đầu gối của nàng ta vì quỳ quá lâu mà run rẩy, vừa đi vào liền quỳ phịch xuống đất. Kết hợp với cơ thể yếu ớt và vẻ mặt nhu nhược đáng thương của nàng ta, thật là nhìn thấy mà thương, khiến trái tim người khác đều phải phải tan chảy. Linh Lung nhìn Vĩnh An Hầu, trong mắt nam nhân thoáng hiện lên một tia thương tiếc, nàng cười lạnh trong lòng một tiếng, nhưng cũng không muốn làm cho bọn họ được tốt hơn, vươn tay ôm lấy cổ Vĩnh An Hầu, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Sơ Chỉ: "Hôm nay ta phạt ngươi, ngươi có phục không?"

Đôi mắt đẹp dưng dưng nước mắt, Sơ Chỉ hèn mọn quỳ rạp trên mặt đất: "Nô tỳ không dám, phu nhân tâm tình không tốt, là tại nô tỳ hầu hạ không chu đáo, xin phu nhân nghiêm khắc trừng phạt."

Chỉ bằng một câu đơn giản của nàng ta, đã nói cho Vĩnh An Hầu rằng mình bị trừng phạt hoàn toàn là do Hầu phu nhân vô cớ gây sự, hơn nữa nàng ta còn tỏ ra nhẫn nhục chịu đựng, Vĩnh An Hầu sao có thể không càng thương tiếc nàng ta hơn. Nếu không phải có thê tử ở đây, có lẽ hắn đã tiến lên ôm người đẹp vào lòng để an ủi và yêu thương.

Nhưng Linh Lung không cho nàng ta cơ hội này, chút thủ đoạn nhỏ như vậy, chắc chỉ có nguyên chủ mới không nhìn ra, ngu ngốc may đồ cưới cho người khác, cuối cùng đến ngay cả linh hồn cũng bị nàng cắn nuốt . Nhưng Linh Lung chưa bao giờ ăn không, nàng đã ăn linh hồn của Hầu phu nhân, thì phải giúp nàng ta loại bỏ những tiếc nuối trong kí ức - nếu không sau khi ăn nàng sẽ không thể tiêu hóa, cảm giác này thực sự rất khó chịu, nàng lại không bài tiết.

“Ngươi nói như thế này, người không biết, còn tưởng rằng ta đang làm khó ngươi trước mặt Hầu gia đấy.” Linh Lung cầm lấy một quả nho, nàng có một đôi tay xinh đẹp, từ nhỏ đã được nuông chiều, da dẻ mịn màng nõn nà, động tác bóc vỏ quả nho cực kỳ đẹp mắt. "Nếu không thì hãy nói cho ta biết, khối noãn ngọc kia của ngươi là từ đâu mà tới? Ta chưa từng ban thưởng cho ngươi, ngươi không trộm thì lấy ở đâu? Ngươi không cha không mẹ, từ nhỏ đã đi theo ta. Nếu ngươi nói ra nguồn gốc của miếng ngọc kia, ta sẽ không trừng phạt ngươi, nhưng ngươi không chịu nói, danh sách của hồi môn của ta vẫn luôn do ngươi phụ trách, nhưng ta tuyệt đối không nghĩ đến ngươi là người canh giữ mà lại lấy trộm. Hầu gia, người nói thϊếp phạt có đúng không? Nô tỳ tay chân không sạch sẽ thế này nếu ở nhà người khác sợ là đã sớm bị gϊếŧ."

Vĩnh An Hầu trông như thường, tuy trong lòng thương xót Sơ Chỉ nhưng không thể nói cho thê tử rằng miếng ngọc bội đó là do hắn đã tìm mọi cách mọi cách mới có được để tặng cho Sơ Chỉ, bởi vì nàng bẩm sinh thể hàn, hắn lo lắng tay chân nàng sẽ lạnh nên đã cố gắng hết sức tìm một miếng noãn ngọc tặng cho, nhưng không ngờ lại bị thê tử phát hiện. "Phu nhân nói đúng, chỉ là nàng lần đầu phạm tội, lần này có thể tha thứ."

Lời nói của hắn ôn hòa, nhưng từ trong ra ngoài đều là bênh vực Sơ Chỉ cũng chỉ có nguyên chủ mới không nghe hiểu, rõ ràng hai người này đã để lộ nhiều mảnh mối như vậy.

Linh Lung mỉm cười: “Thϊếp đều nghe Hầu gia.” Nàng cầm khối noãn ngọc lên, “Chỉ là thứ này, nàng đã đeo rồi, thϊếp không cần nữa, không bằng đem nó hủy đi.” Vừa nói, nàng tùy ý ném vào lò than, khối noãn ngọc giá trị ngàn vàng trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Vĩnh An Hầu chỉ cảm thấy nàng nhìn như được nuông chiều, nhưng lại ngây thơ đáng yêu, phu nhân của hắn từ lâu đã nổi tiếng là có dung mạo hơn người. "Sau này ta sẽ tìm cho nàng một khối tốt hơn..."

Hắn còn chưa nói xong, Linh Lung đã cắt ngang: “Hầu gia đừng bận tâm, đồ của thϊếp mà bị người khác dùng qua thì thϊếp sẽ không thích nữa.” Nói xong, nàng lại đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp: "Nhưng mà, Hầu gia quan tâm đến thϊếp như vậy, trong lòng thϊếp thật sự rất vui vẻ."

Sơ Chỉ quỳ trên mặt đất, cảm thấy mình thật buồn cười.

Người đàn ông từng cùng nàng thề non hẹn biển, là vị thần mà nàng ta luôn ngưỡng mộ, giờ đang ở trước mặt nàng, âu yếm với một người phụ nữ khác. Cho dù biết đó là giả, chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu đến mức sắp gục ngã.

Ông trời thật bất công. Rõ ràng là nàng gặp Hầu gia trước, hai người yêu nhau trước, nhưng nàng lại phải trơ mắt nhìn hắn cưới vợ, phải hèn mọn chờ đợi sự thương hại ngắn ngủi của hắn, cho đến nay vẫn chưa thể quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn. Nay phu thê bọn họ ở trên cao mà bắt nàng quỳ dưới đất, đầu gối lạnh thấu xương, lòng lại càng lạnh .