Linh Lung nhìn thấy ánh thê lương của Sơ Chỉ, ngoài cười nhưng trong không cười, hai người này, ai đều trốn không thoát, dù sao nàng cũng đã nhận hiến tế của nguyên chủ, nếu như không thỏa mãn tâm nguyện của nguyên chủ, nàng sẽ bị đói bụng lâu hơn. "Được rồi, nhìn bộ dạng tang môn tinh của ngươi, ta thật không thoải mái, đi ra bên ngoài hầu hạ đi."
Sơ Chỉ cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, dường như vô tình liếc nhìn Vĩnh An Hầu, rồi khập khiễng rời đi. Đôi môi mỏng của Vĩnh An Hầu khẽ mấp máy, vừa định cầu xin thêm chút nữa, Linh Lung đã mở miệng trước: “Lúc trước mẫu thân thϊếp cho nàng ta làm nhà hoàn hồi môn cũng bởi vì nàng ta thành thật an phận, không nghĩ tới nàng ta lại là kẻ táy máy tay chân.”
Không trộm cái khác, lại trộm chồng của nguyên chủ.
Cả hai người, người này còn ghê tởm hơn người kia. Sơ Chỉ hồi nhỏ rất cơ cực, được nguyên chủ cho ở bên cạnh làm tỳ nữ, cơm ăn áo mặc, những tiểu thư bình thường cũng không thể sánh bằng, ai ngờ Sơ Chỉ đã không hề biết ơn, lại còn yêu vị hôn phu của nguyên chủ. Hai người thường xuyên qua lại, tình chàng ý thϊếp, nếu là chân ái, Vĩnh An Hầu đến phủ thừa tướng hủy hôn để cầu hôn Sơ Chỉ, như vậy còn có thể làm người khác coi trọng một chút, nhưng hắn lại kiêng kị thừa tướng, lấy ái nữ của ông, nhưng lại giấu nguyên chủ, cùng Sơ Chỉ bí mật qua lại. Đến thời điểm thích hợp, nguyên chủ tất nhiên phải chết, sau khi nguyên chủ chết còn giả vờ si tình, không chịu tiếp tục cưới, qua vài năm lại lấy danh nghĩa nhớ thương người vợ đã mất để cưới nhà hoàn hồi môn, cùng Sơ Chỉ song túc song tê.
Vừa có được danh tiếng, lại được thừa tướng nâng đỡ, còn khiến thừa tướng coi Sơ Chỉ như hóa thân của đứa con đã chết của mình.
Quả là một mũi tên trúng ba đích.
Nhìn biểu hiện của Sơ Chỉ, xem ra nàng ta còn đang oán hận nguyên chủ là người đến sau, nhưng sao nàng ta lại không nghĩ tới, Vĩnh An Hầu và nguyên chủ đã có hôn ước từ lúc còn trong bụng mẹ! Xem ra, loại người vô tình vô nghĩa này chỉ biết lấy oán báo ơn, cho nàng một chút ngon ngọt là sẽ quên mất ngay thân phận của mình.
Chậc chậc, thật là cảm lạnh.
Linh Lung rất thích tuyết, bởi vì ở Hoang Hải chưa bao giờ có tuyết rơi. Nhưng so với tuyết, nàng vẫn thích bắt người khác quỳ trong tuyết hơn.
Sơ Chỉ run rẩy dâng cho nàng tách trà, nhưng Linh Lung chưa tiếp được, chiếc tách trà lưu li đã rơi xuống đất và vỡ tan. Nàng khẽ nhíu mày, Sơ Chỉ vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân, xin thứ lỗi, nô tỳ không cố ý ..."
"dù cố ý, hay là không cố ý, trà nóng thế này, ngươi cầm không vững, có phải trong lòng ngươi còn hận ta, muốn hủy tay của ta?"
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám ——”
"Ra ngoài quỳ đi, chưa có sự cho phép của ta, không được đứng dậy."
Lại phải quỳ?!
Còn tưởng rằng đã tránh thoát được một kiếp Sơ Chỉ ngây ngây cả người. Hôm qua nàng ta đã quỳ rất lâu, sau khi trở về đầu gối tím tái, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, chính vì vậy mà vừa rồi mới đứng không vững làm rơi vỡ chén trà. "Phu nhân……"
"Thế nào? Cảm thấy tủi thân sao?" Linh Lung nhẹ nhàng hỏi. "Bên ngoài trời rất lạnh, nếu không muốn ra ngoài quỳ, quỳ trong phòng cũng được."
Trước đây Sơ Chỉ và nguyên chủ thân thiết như hai chị em, nàng ta hoàn toàn không hiểu tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà phu nhân đã thay đổi thái độ hoàn toàn, chẳng lẽ phu nhân đã biết chuyện? Trong lòng nàng ta vừa kinh hãi vừa bối rối, bởi nàng ta hiểu rõ rằng với xuất thân của mình, nếu thật sự phải lựa chọn, nàng ta sẽ là người đầu tiên hy sinh.
Linh Lung chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, vừa cảm thấy mình và Vĩnh An Hầu là lưỡng tình tương duyệt, nhưng nàng ta cũng biết mình không dám để cho Hầu phu nhân biết, Sơ Chỉ muốn có được tất cả những điều tốt đẹp, nhưng lại không muốn gánh một chút mạo hiểm nào, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế chứ.
Nhìn dáng vẻ của Sơ Chỉ, hẳn là nàng ta muốn quỳ trong phòng, nhưng Linh Lung lại nhếch cằm: "Cứ quỳ ở đây đi, không cần đi đâu xa."
Dưới chân Sơ Chỉ là những mảnh chén lưu li vỡ, nếu nàng thật sự quỳ xuống... "Phu nhân, xin tha tội, phu nhân xin hãy niệm tình nô tỳ đã cùng ngài lớn lên, hầu hạ ngài, xin thứ lỗi cho nô tỳ! Hôm qua nô tỳ đã quỳ rất lâu, còn không có —— "
"Sơ Chỉ." Linh Lung thở dài, "Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta sao? Thôi vậy, có lẽ tâm của ngươi quá lớn, ngôi miếu nhỏ này của ta đã không chứa nổi vị đại Bồ tát như ngươi. Nếu đã không muốn quỳ, thì ngươi cũng đừng hầu hạ ở bên cạnh ta nữa."
Sơ Chỉ vừa nghe thế, điều này sao có thể được! Nàng ta là vì ở bên cạnh phu nhân mới có thể tiếp cận Hầu gia, nếu rời xa phu nhân, chẳng phải mười ngày nửa tháng cũng không gặp được Hầu gia sao? Nàng ta cắn môi không nói gì, chỉ rêи ɾỉ một tiếng khi quỳ xuống đống mảnh vụn. Mặc dù là ngày đông lạnh giá, nhưng trong phòng ấm áp, thị nữ cũng không mặc nhiều quần áo, quỳ xuống thật sự rất đau, một lúc sau, đầu gối Sơ Chỉ đã nhuốm máu đỏ, nhưng thân thể yếu ớt run rẩy không chịu ngã xuống.