Trời mùa đông giá rét, mặt nước đã đóng băng, tuyết trắng như lông ngỗng rơi phủ một tầng thật dày, vào lúc này gia đình người bình thường đã chuẩn bị đón đông, nhưng sân của Vĩnh An Hầu phủ lại ấm áp như mùa xuân. Hầu phu nhân uể oải dựa vào chiếc ghế đệm mềm mại, đưa tay lấy một quả nho tròn trịa đã lột vỏ vào miệng một cách quyến rũ. Nàng vốn đã xinh đẹp, lại có một đôi mắt mê hoặc lòng người, cho dù tư thế lười biếng, không mấy cao quý tao nhã, nhưng vẫn rất đẹp mắt.
Ít Lâu sau , thị nữ đi vào: "Phu nhân, Hầu gia đã trở lại."
Hầu phu nhân xua tay ra hiệu đã biết, nhưng cũng không để ý lắm. Một lúc sau, Vĩnh An Hầu đi vào, hắn có thân hình cao lớn cùng khuôn mặt tuấn tú, là con rể được mọi người trong kinh thành thèm muốn, chỉ tiếc là từ nhỏ hắn đã được hứa hôn với tiểu thư của nhà thừa tướng, hai người thành thân đã được một năm, cho đến nay Vĩnh An Hầu chưa từng nạp thϊếp, phu thê tình thâm, thật sự làm mọi người cực kỳ hâm mộ.
Nhưng mà chuyện bên trong rốt cuộc thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Trên người hầu gia đầy tuyết rơi, nếu là ngày thường phu nhân đã sớm lo lắng đứng dậy cởϊ áσ choàng cho hắn, nhưng hôm nay phu nhân vẫn uể oải ngả người trên tràng kỷ, ánh mắt đạm mạc, khi Hầu gia tiến vào, nàng không hề động đậy, khác hẳn dáng vẻ hiền thê thường ngày.
"Sơ Chỉ đã làm sai chuyện gì? Sao phu nhân lại bắt nàng quỳ ở bên ngoài trong thời tiết như vậy?" Vĩnh An hầu cười khẽ, đi tới ngồi bên cạnh thê tử, đưa tay muốn ăn quả nho của nàng, phu nhân mỉm cười thu tay lại, quả nho căng mọng quệt nhẹ qua đôi môi mỏng của Hầu gia, sau đó lướt qua đút vào miệng mình.
Đôi môi đỏ và hàm răng ngọc tràn đầy nước sốt, chỉ sự quyến rũ này thôi cũng khiến cổ họng hầu gia khẽ giật giật. Phu nhân nhìn thấy hết cảnh này vào mắt, không khỏi có vài phần coi khinh, đáp: "Tất nhiên là nàng ta sai, làm thϊếp không vui, Hầu gia không được thương hại nàng ta, muốn thương thì cũng phải thương thϊếp mới đúng."
"đương nhiên rồi.” Hầu gia cười khẽ, đôi mắt đen sâu thẳm. "Chẳng qua là vì nàng ta đã ở bên cạnh nàng nhiều năm, hai người tình cảm như tỷ muội, ta mới hỏi vậy."
Thật là một người nam nhân biết ăn nói, hắn ta lại dùng cách này để uyển chuyển nhắc tới tình cảm tỉ muội sâu đậm giữa nàng và Sơ Chỉ, nếu nàng vẫn là hầu phu nhân ngây thơ mềm lòng, nàng sẽ rất hối hận khi trừng phạt Sơ Chỉ. Linh Lung lại uể oải bóc một quả nho, dùng đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Hầu gia: "Hầu gia, ngài đang nói cái gì vậy? Nha hoàn ở cùng thϊếp nhiều năm có rất nhiều, làm sao đều có thể xưng tỷ gọi muội với thϊếp được? Hầu gia, ngài thử hỏi các tỳ nữ ở đây, bọn họ có dám không?"
"Nô tỳ không dám!"
Mấy nữ tỳ nháy mắt quỳ rạp xuống đất, trong lòng đều thầm kinh ngạc. Mặc dù đều là đại tỳ nữ lấy làm của hồi môn, nhưng phu nhân từ khi còn ở khuê phòng đã thân thiết với Sơ Chỉ, Sơ Chỉ trên danh nghĩa là tỳ nữ nhưng thực chất cũng không khác tiểu thư là mấy. Mấy ngày gần đây Hầu gia đi ban sai, phu nhân lại đột nhiên bắt bẻ Sơ Chỉ, sáng nay còn cố ý bắt nàng ta ra ngoài quỳ.
Linh Lung cười nói: "Hầu gia, sau này ngài đừng lấy thϊếp so sánh với loại tỳ nữ thấp kém. Thϊếp dù sao cũng là nữ nhi của thừa tướng, tuy không bằng cành vàng lá ngọc, nhưng vẫn được nuông chiều từ bé, Hầu gia lấy thϊếp so sánh với tỳ nữ, chẳng phải là đang nhục nhã thϊếp sao?"
Vừa nói, nàng vừa đút một quả nho đã lột vỏ vào miệng Hầu gia, sờ lên khuôn mặt anh tuấn của hắn một cách thưởng thức. Khi nàng đến thế giới này, Vĩnh An Hầu vừa lúc được hoàng đế cử đi ban sai, hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Linh Lung đã rất yêu thích. Nàng là một nhan khống chính hiệu, chỉ cần có vẻ đẹp này thôi thì chắc chắn nàng sẽ đối xử nhân từ với hắn một chút, dù sao thì món ăn đẹp mắt có thể che đi một số khuyết điểm về hương vị.
Nàng đang rất đói.
Ngủ say dưới đáy Hoang Hải đã hàng trăm năm, Linh Lung giờ đây đã đói đến mức muốn ăn tươi nuốt sống tất cả những linh hồn mà nàng gặp.
Linh hồn của người phụ nữ yếu đuối trong bụng không thể thỏa mãn cơn đói mà chỉ đủ cho Nàng duy trì trạng thái tỉnh táo. Cũng may thân phận của nguyên chủ không tệ, cho nên nàng mới có thể được ăn một ít thức ăn của con người, nhưng đáng tiếc tuy được thỏa mãn mong muốn ăn uống nhưng nàng vẫn không thấy no.
Vĩnh An Hầu nghe Linh Lung nói địa vị của Sơ Chỉ thấp kém thì khẽ nhíu mày, nhưng phu nhân của hắn lại quyến rũ lạ thường, không hề đoan trang hiền thục như thường ngày, khiến hắn kinh ngạc, đồng thời cũng khiến hắn có cảm giác mới mẻ lạ thường. "Là vi phu sai. Ái thê của ta đương nhiên là ngàn kiều trăm quý."