Cuối cùng chờ tiệc rượu kết thúc, Trương Lỵ đã uống tới chóng mặt, vừa lên xe lập tức dựa vào ghế ngủ thϊếp đi, Cố Lan ngồi ở phía sau, chất lỏng bên trong bàng quang khiến anh sắp nổi điên, mặc dù chủ nhân từng nói nếu thực sự không chịu được có thể đi một nửa, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người kia nhất định sẽ không vui, sau đó lại không biết còn có trừng phạt gì đâu.
Cố Lan ỷ vào ở chỗ ngồi phía sau không ai có thể nhìn thấy mình, hai chân tách ra, cho bàng quang không gian càng rộng hơn, lặng lẽ cởi thắt lưng, dốc sức để bàng quang dễ chịu hơn một chút.
Cố Lan vuốt bụng của mình, cảm giác nghẹn trướng suýt chút khiến anh khống chế không nổi kêu lên, Cố Lan cắn môi, nói: "Quý Vân, trước tiên đưa Trương Lỵ về nhà."
Mặc dù nhà Trương Lỵ không xa lắm thế nhưng lái xe vẫn cần một khoảng thời gian, trong bóng tối tay Cố Lan bóp côn ŧᏂịŧ của mình, anh rất sợ mình không nhịn được, cứ như vậy không kiềm chế được bài tiết trong xe, vậy anh cũng không cần về nhà làm gì, tùy tiện tìm một sông nhảy xuống cho xong.
Biết đưa Trương Lỵ về nhà, sau khi người nhà cô ấy đón người về, Quý Vân mới quay ngược đầu xe, lái về nhà Cố Lan.
May mắn Cố Lan không giống nam chính mấy cuốn tiểu thuyết gì đó, sống một mình trên núi, nhà Cố Lan ở ngay trung tâm thành phố, mặc dù là một biệt thự nhỏ giá nhà cực cao, nhưng tuyệt đối không khoa trương hoang tàn vắng vẻ như trong núi.
Cố Lan ngồi ở phía sau, hai tay bất lực bóp côn ŧᏂịŧ của mình, bàng quang nghẹn trướng giống như không thể kiên trì nổi, tiếng thở dốc yếu ớt của Cố Lan bị chính mình nuốt xuống, dựa lưng vào ghế, cắn răng kiên trì.
Trướng... Trướng quá...
Không thể không nói an ninh của khu chung cư này thật sự rất tốt, Quý Vân lấy giấy chứng nhận của Cố Lan ra mới được bảo vệ cho vào, Quý Vân phát ra lời thán phục chưa từng được kiến thức.
Dừng xe dừng trước cửa nhà Cố Lan, Quý Vân quay đầu hỏi ông chủ.
"Tổng giám đốc, cần tôi đưa vào nhà không?"
Cố Lan chống đỡ thân thể lắc đầu, đẩy cửa ra xuống xe, cắn răng nói một câu với Quý Vân.
"Không còn sớm, cậu về nhà trước đi."
Cố Lan chỉ cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi, đối với mình cũng là tra tấn cực lớn, cảm giác say rượu và mắc tiểu giao nhau giày vò anh, toàn thân đều như nhũn ra, mỗi một bước đi đều sợ cơ vòng* của mình không kiên trì nổi, cứ như vậy ở đây tè ra quần.
(*)cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang.
Nhìn bóng người Cố Lan biến mất ở khung cửa, Quý Vân nhún vai, mặc dù ông chủ nhìn qua có vẻ không ổn lắm, nhưng Quý Vân cũng không có ý định truy hỏi đến cùng, dù sao cậu chỉ là một người làm công đáng thương, hiện tại mới chính thức xem như tan ca, cậu vẫn nhớ mình còn một bé chó chưa đi tiểu đâu.