Bên Cạnh Bàn

Chương 22: Nhẹ nhàng yên ắng

Qua hai tiết, trường sắp tan học, Thẩm Hiến Nghi lại ra ngoài một lần

Sau khi quay về, cậu cầm trong tay một hộp đựng đồ ăn, đặt lên bàn Thời Lê.

Thời Lê đang bỏ đồ vào cặp sách thì nghe tiếng đặt đồ. Cô quay đầu lại nhìn cái hộp rồi nghi ngờ nhìn về phía cậu.

"Đây là cái gì?"

"Cho cậu á."

Thời Lê đặt cặp sách xuống, mở cái hộp gỗ xinh đẹp kia ra xem. Có tổng cộng ba tầng, bên trong có thịt cua trắng mềm, gạch cua, tôm Úc nướng bơ, còn có sasimi và những món ăn cô không biết tên khác.

Nhất thời cô không biết nói gì cho phải.

Lúc về nhà, Thời Lê cầm theo chiếc hộp gỗ sơn mài thủ công được đánh bóng đó. Ban đầu cô định đặt trong tủ lạnh, muốn chờ mẹ về xem phải làm thế nào, có vài món còn sống, cô không biết có nên nấu lên không.

Nhưng một lát sau mẹ cô gọi về, nói rằng Spa của dì Trương, bạn thân của mẹ cô, sắp khai trương, bà ấy qua đó giúp đỡ dọn hàng và nói chuyện.

Bấy giờ Thời Lê không thể không một mình đối mặt với cái hộp gỗ đó.

Cô ngồi trên tấm thảm cạnh giường mình, nhìn đồ ăn trong hộp như một kẻ trộm.

Thời Lê rất hối hận, cô cảm thấy mình không nên lỡ lời nói với Thẩm Hiến Nghi rằng mình muốn ăn tôm, mà lúc trước cô cũng không nên mở miệng nói chuyện với cậu.

Cô biết những thứ Thẩm Hiến Nghi cho cô đều là thứ tốt nhất, cô đã mang về rồi, không ăn thì dị quá, nhưng trước mắt, nhìn thứ này, cô quả thực không biết phải ăn thế nào.

Cô có cảm giác ăn đồ của cậu thì sẽ phải làm bạn gái cậu.



Tháng này, bầu không khí trong lớp nghiêm túc hơn nhiều, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng luôn miệng nói vi diệu, còn nói không biết có phải vì có Thẩm Hiến Nghi kéo tinh thần của cả lớp lên không.

Thẩm Hiến Nghi có kéo tinh thần cả lớp lên hay không thì Thời Lê không biết, nhưng cô biết những thầy cô tới dạy đều đã bắt đầu nhìn họ bằng ánh mắt nhìn người, thái độ của ai cũng quay ngoắt 180 độ.

Bạn cùng bàn cũ thích hóng hớt đã lén nói với Thời Lê một chuyện nhân lúc không có ai, nhà Thẩm Hiến Nghi có một người cậu, là lãnh đạo lớp của phòng giáo dục tỉnh.

Đám học sinh kém trong lớp theo Thẩm Hiến Nghi qua một tháng dễ chịu, hưởng thụ những đãi ngộ hiền từ như đối với phật sống của tất cả các thầy cô giáo thì đều biết những ngày mình có thể ngủ tùy ý mà không bị mắng sắp hết rồi.

Bởi vì lần thi tháng thứ hai sắp tới.

Buổi chiều có tiết Mỹ thuật. Sau vài tuần luyện tập chép cấu trúc hình học, lần này cô giáo dạy Mỹ thuật bảo các học sinh đi tới một căn phòng vẽ ở tầng ba của tòa nhà nghệ thuật, còn đặc biệt đi tìm cô dạy Văn để xin đổi tiết tới tiết cuối, để bọn họ có thể vẽ đến khi tan học thì thôi.

Đối tượng tập vẽ lần này là một khối thạch cao lập thể và một quả táo tươi.

Thời Lê ngồi trước bản vẽ, nghiêm túc vẽ. Chuyện này hoàn toàn không cần tới kiến thức căn bản của cấp hai, cô cảm thấy mình đã nắm vững kiến thức rồi. Cô chuẩn bị vẽ một bức tranh đẹp hơn tất cả mọi người, để thầy giáo khen cô là thiên tài.

Cô cầm bút chì phác thảo trên giấy, lại híp mắt mượn cây bút đo tỉ lệ, đưa tất cả vào trang giấy, ngoài tổ hợp đồ vật tĩnh trước mắt thì không để ý đến cái gì khác.

Bên cạnh cô, rất nhiều bạn khác đang chơi, còn có bạn nhân lúc không xếp chỗ ngồi không bị cô giáo nhìn thấy, trực tiếp cúp tiết.

Vừa vào đầu tiết, trong phòng còn nhiều người, nhìn đâu sau giá vẽ cũng thấy đầu và mắt, nhưng càng về sau thì càng nhiều người mất tích.

Sắp tới lúc tan học, cô dạy Mỹ thuật tới. Cô ấy nhìn một vòng những học sinh còn lại trong phòng, sửa lỗi cho từng người rồi cho bọn họ tan học.

Nhưng Thời Lê không được khen, cô ấy chỉ khen Thẩm Hiến Nghi và một cô gái khác.

Thời Lê ngồi sau giá vẽ, thấy cô gái được khen vui vẻ rời đi. Cô nhìn lại mình, cầm bút chì tiếp tục đo tỉ lệ và vẽ chi tiết.

Ngay khi cô cho rằng trong phòng không còn ai, chỉ còn mình cô đang cố gắng, một cánh tay đột nhiên đưa ra trước mặt cô, khẽ chỉ.

"Mảng này mờ, quan hệ sáng tối không tách rời được."

Thời Lê giật mình, nổi da gà ngồi thẳng dậy.

Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ khi nào, Thẩm Hiến Nghi đã đứng sau lưng cô, cũng không biết cậu đã nhìn cô vẽ bao lâu rồi.

"Cậu làm gì đó? Dọa chết tôi rồi."

Thời Lê cầm bút chì chà sát tay mình, cảm thấy mình suy nghĩ rất tỉ mỉ, chỉ mới nhìn một vòng, rõ ràng trong phòng mỹ thuật đã trống rồi, nhưng cô lại bỏ quên sau lưng mình, bỏ quên người này.

Có lẽ lúc nãy thấy cô đang ngắm nghía bốn xung quanh nên cậu không mở miệng.

Ánh mắt Thẩm Hiến Nghi lại nhìn vào bức tranh của cô, cậu đánh giá: "Cô giáo không sửa cho cậu."

Đương nhiên Thời Lê biết chuyện đó, cô Mỹ thuật chỉ đứng bên cạnh cầm bút khua tay múa chân mấy cái, nói mấy câu cô nghe không hiểu rồi đi.

Dù cô không biết vẽ thì cũng biết người ta chỉ qua loa có lệ thôi.

"Thế hả, nhưng dù là giáo viên thì đến giờ cũng phải tan làm mà."

"Để tôi sửa cho cậu."

Cậu cầm lấy bút chì trong tay Thời Lê, đứng bên cạnh cô, cúi xuống, giúp cô tô đậm đường tiếp giáp hai mảng sáng tối cũng như mảng tối.

Thời Lê có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người Thẩm Hiến Nghi, thậm chí cô còn có thể mơ hồ cảm nhận được thân nhiệt của cậu thông qua hơi thở của cậu. Nhất thời cô có chút không chịu nổi cảm giác gần hơn cả ngồi cùng bàn thường ngày nên trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

"Cậu ngồi vẽ đi, tôi đứng bên cạnh xem là được."

Thẩm Hiến Nghi không nói gì, ngồi xuống ghế của cô, bắt đầu tập trung tinh thần giúp cô sửa tranh.

Nếu đổi lại là bất kì nam sinh nào trong lớp, bây giờ Thời Lê đã đi rồi, cô sẽ không ở riêng trong không gian kín với một người khác giới không quen biết dưới tình huống không có mục đích.

Nhưng một tháng đã đủ để Thời Lê quen với Thẩm Hiến Nghi, cũng hiểu được đầy đủ về phẩm cách của cậu.

Cậu không bỉ ổi, biết dùng đầu óc để suy tính vấn đề, mà trước giờ cũng không bị nửa thân dưới của mình chi phối.

Có lúc, thậm chí Thời Lê phải mất một lúc mới cảm thấy Thẩm Hiến Nghi thích mình, vì trước giờ cậu chỉ biết dùng hành động để biểu đạt tình cảm của mình.

Mà những hành động đó bình thường cũng khiến người ta khó phát hiện được, giống như tính dịu dàng âm thầm ve vuốt của cậu chỉ dành cho người đặc biệt, vô cùng kín đáo và nội tâm, cần phải so sánh với những hành động khác thường ngày của cậu mới có thể phát giác ra cậu đối với mình khác những người khác.

Trước giờ cậu không cho Thời Lê chút áp lực nào, khiến cô nhớ đến cái câu "quân tử chi giao nhạt như nước" mà cô Văn hay nói.

Đó giống như vòng an toàn, thậm chí khiến cô quên mất thật ra cậu là người mình điên cuồng theo đuổi, đã coi cậu như một người bạn quen biết đã lâu.