Bên Cạnh Bàn

Chương 23: Làm người mẫu khỏa thân

Bức tranh này cậu giúp sửa lại rất lâu, Thời Lê cũng "không biết vấn đề ở đâu" từ lúc mới vẽ, cho đến bây giờ "Thì ra chỗ nào cũng là vấn đề".

Gần như Thẩm Hiến Nghi vẽ lại toàn bộ cho cô, lại nói với cô một vài chi tiết cần chú ý khi lần sau vẽ, giống như những kiến thức sách giáo khoa trung học cơ sở mà cậu thường dạy cô, rất giống một giáo viên dịu dàng nhiệt huyết.

Lúc cậu nói những lời này, giọng điệu vẫn luôn duy trì bình ổn không có cảm xúc phập phồng, một lần nữa Thời Lê lại không coi hành vi của cậu đang để lấy lòng cô, cảm giác cậu giống như một người bạn cùng bàn rất tốt.

Hai người đi đến bồn rửa phía sau phòng mỹ thuật rửa tay sạch sẽ, sau đó bắt đầu thu dọn đồ vẽ.

"Thẩm Hiến Nghi, cậu vẽ rất đẹp, tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào." Thời Lê rất thích bức tranh này, định mang về nhà cho mẹ xem một chút, tuy được Thẩm Hiến Nghi sửa lại, nhưng chính cô cũng đã tự vẽ cả buổi chiều.

"Cậu thật sự muốn cảm ơn tôi à?"

Cậu hiếm khi tiếp lời cô, vì cậu biết cô có lối hùng biện ngoại giao chín chắn của riêng mình, và những gì cô thường nói với mọi người khác xa với những gì cô thực sự sẽ làm.

Thời Lê cẩn thận nhặt băng dính trên bảng vẽ lên, xé ra hai dải băng dính ở mép.

"Là thật sự muốn cảm ơn cậu mà, sắp đến kỳ thi tháng rồi, chắc là đến lúc đó cậu sẽ phải về lớp 0, trong khoảng thời gian này cậu dạy tôi rất nhiều kiến thức, cậu xem xem muốn tôi mời cậu đi ăn một bữa hay là đi uống trà sữa hay như thế nào, đều được."

"Thời Lê, tôi muốn vẽ một bức tranh." Giọng nói của cậu đột nhiên trở nên rất nhẹ, "Cậu có thể làm người mẫu vẽ không?"

Mấy hôm nay nhiệt độ sắp hạ xuống, bên ngoài trời nhiều mây, sắc trời cũng không mấy sáng sủa, Thời Lê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Được chứ, cậu muốn vẽ trong bao lâu?”

"Chưa biết được."

Cô đi tới trước mặt cậu, đứng bên cạnh tấm vải nhung đỏ khổng lồ dùng làm vải lót: "Như này có được không?”

Thẩm Hiến Nghi giúp cô xé hai dải băng dính còn lại, lại cầm một tờ giấy 4K và mấy cây bút chì, nâng chiều cao giá vẽ cao lên, đứng đối diện cô, dán giấy vẽ mới lên bảng vẽ.

"Cậu cởϊ qυầи áo ra đi."

"Hả?" Cô hơi giật mình, nhưng im lặng một lúc, vẫn giơ tay lên, cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh mặc trên người xuống.

Gấp qua loa lại xong, Thời Lê đặt áo khoác lên ghế bên cạnh, trên người còn sót lại một chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh và váy học sinh phía dưới.

Khoa Quốc tế của Trường trung học Bình Nhã đã nổi tiếng từ rất lâu, bởi vì thường có thể đưa học sinh của trường vào trường liên minh thường xuân hàng đầu, nhận được rất nhiều sự chú ý.

Mặc dù tỷ lệ học sinh vào trường trung học phổ thông này so với các trường nổi tiếng trong nước cũng không thấp, nhưng đồng phục vẫn rất chú trọng theo phong cách Anh, ngay cả đồng phục mùa đông cũng là váy với tất dày.

Mỗi năm phải đóng phí đồng phục rất đắt đỏ, cho nên Thời Lê ăn mặc cũng tương đối khắc chế, thực tế cô rất gìn giữ đồ đạc của mình, chưa bao giờ phá hỏng.

Ánh mắt Thẩm Hiến Nghi dừng ở trên người cô một lát, lại đặt trở lại bảng vẽ.

Thời Lê không hiểu cậu muốn làm gì, cho đến khi giọng điệu bình tĩnh của cậu vang lên: “Cởi tiếp ra đi.”

Cô vô thức quay đầu lại nhìn, không riêng chỉ cửa trước và cửa sau đang đóng chặt, rèm cửa sổ bên hành lang để xác định nguồn sáng, cũng được kéo vào ngay từ ban đầu.

Thời Lê sửng sốt, không ngờ Thẩm Hiến Nghi lại bạo dạn như vậy,

Cô cúi đầu nhìn qua thân thể mình, nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét, cô nghĩ cậu hẳn là biết rõ, lại còn cởi nữa phía trong cô chính là áo ngực.

"Vậy rốt cuộc là cậu muốn vẽ hình thể hay là muốn vẽ thân thể?"

Thẩm Hiến Nghi không nhìn cô, nhìn theo động tác của tay, hình như cậu đã bắt đầu vẽ lên trên giấy: "Tôi chỉ muốn vẽ cậu.”

"Được, tôi cởi." Thời Lê giận dỗi bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình ra: "Thẩm Hiến Nghi, tôi không sao, nhưng cậu phải nhìn phát cứng thì phải làm sao?”

"Để tôi thử xem."

Một chút ý cười trong mắt Thời Lê cũng không còn, cô lần lượt cởϊ áσ và váy ra, cuối cùng chỉ mặc một bộ nội y đứng trước mặt cậu: "Được chưa?”

"Cậu cũng cảm thấy ngại ngùng trước mặt bạn trai cũ đã từng ngủ với nhau à?"

Thời Lê không hiểu sao bị cậu trêu chọc, mặt hơi nóng lên, lại mạnh miệng hơn vừa rồi, thậm chí còn bắt đầu xoay người.

"Ý cậu chẳng lẽ là muốn tớ cởi sạch đứng ở trước mặt cậu à? Cậu định vẽ một cô gái khỏa thân à? Hay vẽ kiểu đó lắm à? Đã thấy quen thuộc với bộ dáng phụ nữ không mặc quần áo rồi phải không, Thẩm Hiến Nghi?”

Tiếng sột soạt của bút chì ma sát với giấy vẽ tạm dừng, đột nhiên cậu lặng im lúc lâu, rũ mắt xuống, biện minh cho bản thân một câu.

"Tôi chưa từng vẽ... đừng hiểu lầm tôi.”

"Cậu muốn vẽ thì mau vẽ đi, vẽ xong tôi còn về nhà."

Thời Lê có thể hoàn toàn cảm giác được ván này mình thắng Thẩm Hiến Nghi, nhưng cô cũng phải trả giá đắt.

Xem ra vừa rồi cô thực giống như đang ghen tuông với cậu vậy, điều này khiến cậu lập tức thu lại tất cả gai trên người mình, vụng về biện minh với cô, nhưng thực ra cô cũng không cảm thấy hứng thú với những thứ cậu vẽ lắm.

Cô chỉ không muốn khỏa thân trước mặt cậu, không muốn cứ khỏa thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy bị cậu vẽ, giữa hai người chỉ có một mình cô không một mảnh vải che thân, cô sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.

Thời Lê đứng rất lâu, sau đó cũng lười đứng, nằm luôn lên trên bàn tĩnh vật bên cạnh, bắt đầu ngủ gật.

Không biết trôi qua mấy tiếng đồng hồ, bên ngoài bắt đầu nổi gió, mây đen cuồn cuộn, hôm nay không có hoàng hôn, cả bầu trời chìm vào âm u.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng lá trên cành bị gió thổi xào xạc, Thời Lê mới chợt tỉnh dậy, âm thanh đó khiến cô nhận ra thời tiết bên ngoài đã thay đổi, cô cũng không mang theo ô.

Thời Lê đứng dậy, giương mắt nhìn bạn trai trước mắt, phát hiện không biết từ bao giờ cậu đã vẽ xong rồi, đang ngồi bên cạnh giá vẽ, vẫn lẳng lặng nhìn cô.

Trong phòng tranh có hai ngọn đèn chân cao, ánh sáng vàng rất ấm áp, dùng để đánh bóng tĩnh vật, nhưng bây giờ ánh sáng đó đều chiếu lên người cô.

Trên thân thể thiếu nữ được bao phủ một vầng hào quang, tràn ngập ánh sáng quyến rũ thơm tho và tinh tế, ngay cả sợi tóc đen cũng trở nên ấm áp.