So với cảm giác nhạt nhẽo mà một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao như Thẩm Hiến Nghi mang lại, Thời Lê thực sự chán ghét việc mất đi cảm giác đã có được cậu hơn.
Cho dù là cậu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thẩm Hiến Nghi nhìn thấu cô, hay là nên nói cậu nhìn thấu thú tính của con người..
Cậu cảm thấy việc mình nhiều lần tách khỏi cô, vào một lúc nào đó sẽ luôn khiến cô cảm thấy hơi tiếc nuối, từ đó mà sẵn sàng ngẩng đầu lên nhìn cậu thêm vài lần.
Thời Lê không thích Thẩm Hiến Nghi, cô chỉ cảm thấy Thẩm Hiến Nghi đáng thương.
"Sau này tôi ngồi bên cạnh cậu, nhưng cậu phải khống chế bản thân một chút, đừng làm gì quá đáng với tôi, chúng ta có thể làm bạn bè."
Thời Lê giả vờ như không nghe thấy những lời cậu nói, cô không muốn cậu hạ thấy bản thân mình quá mức chỉ vì để thích một người, cậu hãy cứ tiếp tục là một người kiêu ngạo như cậu từ nhỏ đến giờ, điều đó vẫn luôn ổn.
"Ý này là sao?" cậu nhìn cô hỏi, ánh mắt lạnh nhạt.
"Ý muốn giúp cậu."
Thời Lê khom lưng ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng quyển bài tập về nhà rơi rải rác trên mặt đất lên.
"Tôi ngồi bên cạnh cậu làm bạn cùng bàn với cậu, bắt đầu mỗi ngày giúp cậu giảm bớt mẫn cảm, chờ một ngày nào đó cậu không phải sống trong tưởng tượng của mình nữa, mà là thực sự nhìn ra con người thật của tôi thực tế không phải như cậu thích, cậu sẽ thoát ra khỏi trạng thái hiện tại."
Ánh mắt cậu càn thâm trầm hơn, cuối cùng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thở dài.
Cậu ngồi xổm xuống với cô, sắp xếp lại những quyển bài tập về nhà đang rơi toán loạn dưới đất.
"Tôi sẽ không thoát ra được."
Thời Lê ở bên cạnh nhìn thấy ngón tay gầy guộc nhưng lại thon dài trắng trẻo của Thẩm Hiến Nghi, còn nhìn thấy cậu xếp tất cả vở bài tập về nhà xếp chồng lên nhau theo từng tổ, chàng trai này rõ ràng là nhớ kỹ từng hàng tên trong lớp học.
"Chắc tôi mù mắt mất."
"Từ nay về sau không được nhìn thấy ánh sáng."
-
Thời Lê ngồi bên cạnh Thẩm Hiến Nghi, ngồi cùng bàn với cậu.
Sau khi chuyển chỗ ngồi của mình, cái lọ đựng chất lỏng màu xanh lá cây kia lại đặt lại bàn học của người bạn cùng bàn trước đây từng khó chịu với cô.
Thời Lê đi học coi như đều đặn, không nói chuyện riêng, cũng không làm việc riêng, lúc không ngủ được sẽ dở sách ra đọc, nhưng đều là dở sách giáo khoa trung học cơ sở, cô đọc sách giáo khoa trung học phổ thông đều không hiểu.
Lần đầu tiên Thẩm Hiến Nghi phát hiện ra, Thời Lê đang đọc sách giáo khoa trung học cơ sở, không cười cô, mà là giảng cho cô công thức hàm lượng giác và định lý hợp âm.
Cô không hiểu hàm số là gì, thế là cậu lại giảng cho cô về hàm số, hàm số thứ cấp, hàm lượng giác đơn giản.
Thời Lê cảm thấy Thẩm Hiến Nghi làm việc rất có trật tự, tư duy cũng rất rõ ràng, cậu cũng giống như những khái niệm cô nghe không hiểu, trên người có một loại quy tắc đặc biệt lạnh lùng và ưu nhã.
Hoàn toàn không cùng một thế giới với cô, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô lờ mờ cảm nhận được hiểu biết sâu rộng của cậu ở một lĩnh vực khác, chỉ là cậu chưa từng yêu đương, nên có vẻ như rất giống một tên ngốc về tình yêu.
Dạo này Thẩm Hiến Nghi quả thực không làm bất cứ chuyện gì khác thường với cô nữa, nhìn qua thì cậu đã được an ủi, mỗi ngày đều rất bình tĩnh.
Thời Lê không thể chia sẻ cảm xúc và thế giới nội tâm với cậu, trong đầu cậu dường như chỉ có những con số lạnh lẽo và những quy tắc phức tạp.
Cô giống như một món đồ trang trí, được Thẩm Hiến Nghi đặt ở bên cạnh, cậu không có việc gì làm sẽ ngắm cô, lúc bận rộn cũng thỉnh thoảng sẽ dừng lại một chút, nhìn xem cô đang làm gì.
Thời Lê cảm thấy cậu không giảm bớt mẫn cảm, cậu đang yêu đương với cô.
Đối với cậu mà nói, đó chính là yêu đương.
Thời Lê không thể hiểu được cậu nhưng tôn trọng cậu, bởi vì cậu cũng sẽ không chê cô sau khi giải lao, sau khi ra ngoài về trên người đều có mùi thuốc lá, cũng sẽ không yêu cầu cô phải làm gì ở đây.
Ngồi bên cạnh cậu còn tốt hơn nhiều, có những chỗ trong sách giáo khoa trung học cơ sở cô không hiểu đều có thể hỏi Thẩm Hiến Nghi.
Cậu sẽ rất kiên nhẫn giảng giải cho cô, những chỗ cô không thể hiểu được, cậu đều có thể giảng một mạch cho cô, dạy còn tốt hơn cả giáo viên.
Thành tích của Thẩm Hiến Nghi thật sự rất tốt, giáo dưỡng cũng tốt, thậm chí còn có bạn từ các lớp chọn khác chạy tới tìm cậu nhờ chỉ dạy vấn đề, cậu cũng giảng giải cho từng người một, cũng không khiến cho người khác cảm thấy bản thân làm phiền cậu.
Mỗi khi đến giờ cơm, chỗ Thời Lê thường đến là cửa hàng tiện lợi của trường, hai lát bánh mì và một hộp sữa là coi như xong bữa trưa.
Nhưng Thẩm Hiến Nghi thật sự không ăn đồ bên ngoài, cho tới bây giờ cậu cũng không đυ.ng vào, trừ phi là có tình huống cực kỳ đặc biệt,
Mỗi ngày đến giờ cơm, đều có chuyên gia dinh dưỡng nấu cơm mang đến cho cậu, lúc hắn ăn xong quay về lớp, đều cầm các loại hoa quả khác nhau trong tay.
Cậu không thích ăn, thế là những hoa quả đó đều cho cô.
Giống như những đứa trẻ ở trường mẫu giáo lén lút chia đồ ăn cho những đứa trẻ khác, bởi vì cậu không ăn bỏ cũng lãng phí, cho nên thời gian này Thời Lê cũng quen ăn đồ của cậu cho, trái cây cậu mang đến đều rất tươi và ngọt.
Có hôm, khoảng ba giờ chiều, Thời Lê đang ngủ, bị tiếng chuông báo hết giờ đánh thức, cô tựa vào cánh tay mình, đầu óc mơ mơ màng màng một lúc lâu.
Buổi trưa Thời Lê không ăn cơm, bây giờ bắt đầu đói bụng, cô ngái ngủ, mở miệng nói với cậu: "Thẩm Hiến Nghi, đồ ăn của cậu có phải đều là hàng cao cấp không.”
Cậu đang đọc một quyển tạp chí lý luận học thuật toàn tiếng Anh, nghe vậy quay đầu sang nhìn cô, thấy cô giống như còn chưa tỉnh ngủ, đang nói chuyện một mình.
:Tớ vừa mới nằm mơ, cũng muốn ăn đồ ăn ngon chút, tớ muốn ăn tôm, còn cả cua nữa."
Cô vừa nói vừa vươn ra một ngón trỏ, cọ cọ lông mi rơi vào trong mắt mình.
"Khi còn bé, tôi từng một lần được ăn tôm hùm, mẹ tôi ở bên ngoài đóng gói mang về cho tôi, lúc ấy bà đang làm bồi rượu, bồi xong vẫn còn có thể nghĩ mang cho tôi chút đồ ăn, bà rất với tốt đúng không."
Thẩm Hiến Nghi "Ừ" một tiếng, đi ra ngoài một lát, chờ đến giờ vào lớp rồi quay lại nhìn cô, thì thấy cô tựa vào cánh tay, đã lại ngủ thϊếp đi.
-