Cảm giác sung sướиɠ này là do hàm lượng andrenaline và dopamine trong cơ thể tăng cao tạo thành, tuy Thời Lê không yêu cậu nhưng không thể ngăn cản được sự tấn công của chàng trai đầy năm tính, trong nháy mắt khi cơ thể cô thả lỏng, Thẩm Hiến Nghi tận dụng thời cơ xâm nhập vào.
Thẩm Hiến Nghi chủ động cạy mở môi cô, cậu rù mắt nhìn Thời Lê chằm chằm.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Thời Lê không dám ngẩng đầu, gương mặt cô nóng bừng. Thời Lê muốn nghiêng đầu tránh né, ít nhất là để bản thân từ từ lấy lại nhịp thở.
Nhưng lúc này chẳng trai lại áp sát vào người cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương ấm áp trên cơ thể Thời Lê, dường như có một luồng hơi nóng toả ra từ cơ thể cậu đang bao bọc và thổi về phía cô.
Hiện tại Thẩm Hiến Nghi chỉ vùi đầu vào ót cô để ngửi mùi hương rồi tiếp tục rũ mắt nhìn Thời Lê, có vẻ như cậu rất muốn hôn cô thêm lần nữa.
Thời Lê cảm giác được Thẩm Hiến Nghi thật sự động tình, côn ŧᏂịŧ phía dưới đã nhô lên và đυ.ng vào người cô, thỉnh thoảng nó còn cọ vào bụng dưới của Thời Lê.
"Chúng ta làʍ t̠ìиɦ trên hành lang một lần nhé!"
Ánh mắt của chàng trai rất bình tĩnh, giống như một khối băng trong suốt, thế nhưng dưới đáy mặt cậu lại bùng lên một ngọn lửa du͙© vọиɠ nóng cháy, từ từ hoà tan khối băng
Máu trong cơ thể Thời Lê bắt đầu chảy nhanh hơn.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu vốn là người bẩn thỉu như vậy sao? Lẽ nào sự bình tĩnh trước giờ của cậu trước mặt tôi chỉ là giả vờ thôi sao?"
Thời Lê giả vờ bình tĩnh nuốt nước bọt, sau đó cô mới chợt nhớ nước bọt mà Thẩm Hiến Nghi để lại chiếm phần lớn trong lượng chất lỏng mà bản thân vừa nuốt vào.
"Tại sao cậu lại để người khác ngồi bên cạnh tôi?" Thay vì trả lời câu hỏi của cô, Thẩm Hiến Nghi hỏi ngược lại Thời Lê taoh sao lại thấy cậu quyết định, việc này cũng đồng nghĩa rằng cô chán ghét và muốn né tránh cậu.
Chưa có sự đồng ý của cậu mà Thời Lê lại tự ý thay đổi người bạn cùng bàn ban đầu của cậu thành một học sinh chuyên thể thao, cô luôn tôn trọng ý kiến của tất cả mọi người, nhưng cậu là ngoại lệ duy nhất.
"Bởi vì cậu muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi trên hành lang chứ sao, rốt cuộc từ bao giờ cậu lại biến thành loại người này vậy hả Thẩm Hiến Nghi?"
Phản ứng của Thời Lê giống như cô không thể chấp nhận được việc cậu đắm mình trong du͙© vọиɠ, cho đến khi Thẩm Hiến Nghi lên tiếng: "Nếu cậu không muốn thì có thể thẳng thừng từ chối tôi mà."
Lông mi của Thẩm Hiến Nghi rất dài, chỉ cần nó hơi rũ xuống thì không có ai nhìn ra được cảm xúc trong mắt cậu hiện tại là gì.
"Thời Lê, tôi sẽ suy nghĩ vấn đề khác."
Cô hơi sửng sốt, Thời Lê nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hiến Nghi hồi lâu nhưng không thể nói nên lời.
Vừa rồi, có một khoảnh khắc cô đã nghĩ đến việc sẽ làʍ t̠ìиɦ với cậu trên hành lang, cô còn tưởng tượng đến tình cảnh bản thân bị cậu cắm rút đến mức bắp đùi run rẩy, tiểu huyệt phía dưới có rút, ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ và lêи đỉиɦ.
Thời Lê biết nếu hai người làʍ t̠ìиɦ cô sẽ rất sướиɠ, cô sắp không ngăn cản được sự hấp dẫn từ cơ thể của cậu. Nhưng Thời Lê cũng biết rõ bản thân không thể có bất cứ trách nhiệm nào với tình cảm của Thẩm Hiến Nghi, vậy nên cô đã mau chóng gạt bỏ suy nghĩ này đi.
Cuối cùng người nhận thua là Thời Lê, cô cúi đầu hỏi han cậu: "Vậy mà cậu còn nói không phải vì tôi mới chuyển lớp... rốt cuộc hôm đó sao cậu lại phị sốt?"
"Sau khi tắm xong thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trên sàn nhà lạnh ngắt suốt hai tiếng đồng hồ."
"Thẩm Hiến Nghi." Cảm giác áy náy lập tức dâng lên trong lòng cô, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông mà Thời Lê từng gặp đều chỉ chú ý đến âʍ đa͙σ của phụ nữ chứ chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của họ, vì vậy cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Tôi thật lòng xin lỗi cậu rất nhiều, nhưng cậu đừng như vậy nữa được không? Cậu nghĩ thử xem, sau này ngoại trừ lên giường với nhau thì tôi và cậu còn có thể làm gì cùng nhau nữa chứ? Rõ ràng là quan điểm của chúng ta rất khác nhau."
"Tôi chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu." Thẩm Hiến Nghi bình tĩnh nhìn cô, cậu vươn tay xoa nhẹ đuôi mắt và lông mi của Thời Lê, cảm giác như đang sờ vào cánh của con bướm: "Tôi không muốn làm chuyện gì khác với cậu cả."
"Vậy đến khi hormone trong cơ thể giảm bớt, cậu không thể làʍ t̠ìиɦ được nữa thì sao?"
"Chúng ta cùng tìm đến cái chết."
Thời Lê thẳnh tay đẩy cậu ra: "Tôi còn có mẹ, tôi sẽ không bao giờ tìm chết cùng cậu, tôi có tay có chân nên có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, tại sao tôi phải tự tử chung với cậu chứ Thẩm Hiến Nghi."
Nghe cô nói vậy, Thẩm Hiến Nghi rơi vào trầm tư, mãi đến lúc ánh sáng mặt trời buổi chiều dần tắt, sắc trời nhá nhem tối, Thẩm Hiến Nghi cũng lên tiếng.
"Thời Lê, nếu đã vậy thì làm phiền cậu giúp tôi một việc."
"Cậu muốn tôi giúp chuyện gì?"
"Sau này, cậu cứ dùng cách dịu dàng nhưng kiên quyết để đẩy tôi ra xa."