Bên Cạnh Bàn

Chương 20.1: Ngồi chung bàn

Sáng thứ hai, giáo viên ngữ văn ra đề viết một bài luận và yêu cầu cả lớp chiều thứ ba nộp bài.

Đúng giờ, Thời Lê gom bài luận mà thầy Tề đã ra đề ngày hôm qua lại. Đến lúc tan học, cô sắp xếp bài tập lại rồi đi ra khỏi phòng học, hướng về phía văn phòng.

Lúc cô đến văn phòng còn có một người chuyên thu bài tập môn toán đi chung, chính là Thẩm Hiến Nghi. Cậu cũng là lớp phó học tập, chẳng qua là cậu học giỏi môn toán.

Thời Lê từng nghe người khác nói rằng chỉ số thông minh của Thẩm Hiến Nghi có vẻ rất cao, là một thiên tài đúng nghĩa.

Tính cách cậu rất cứng nhắc, bất kỳ môn học hay công việc gì cũng không thể làm khó được trí óc của cậu, năng lực tư dư siêu đỉnh. Dù là xét về hoàn cảnh gia đình và xuất thân hay các phương diện liên quan đến năng lực thì Thẩm Hiến Nghi đều được xem là một chàng trai tốt.

Giáo viên đặc biệt chú ý đến cậu, dù biết rõ tháng sau có lẽ cậu không còn học ở lớp này nữa nhưng vẫn bầu cậu làm lớp phó học tập.

Hai người kẻ trước người sau đi trên hành lang, vì bây giờ đã tan học nên xung quanh không có người qua lại, chỉ có ánh sáng hoàng hôn trong ngày thu đang chiếu rọi lên nền gạch men trong khu dạy học, ánh sáng màu cam hồng cũng hắt lên sườn mặt cậu.

Thời Lê lên tiếng: "Cậu đừng có đi theo tôi nữa được không!"

Mùi nước hoa Lục Thần trên cơ thể cô vẫn còn nguyên, khi nói chuyện, giọng điệu của người đang ôm đống bài tập đi bên cạnh cô vẫn bình tĩnh như trước, không hệ gợn sóng tí nào.

"Mùi hương trên người cậu sẽ làm ảnh hưởng đến những bạn học xung quanh."

Thời Lê không ngờ cậu sẽ nói chuyện này, cho nên cô phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại và hỏi cậu: "Cậu cũng cảm thấy mùi trên người tôi rất hôi ư?"

Nói xong, cô nghiêng đầu vào vai mình rồi ngửi thử, chỉ có mùi bạc hà và long não: "Không sao, không có mùi thuốc lá, nước hoa đang phát huy tác dụng rất tốt."

"Thời Lê, cậu lại ngồi bên cạnh tôi đi." Thẩm Hiến Nghi bất ngờ nói với cô như vậy.

Vẻ mặt Thời Lê đóng băng trong giây lát, lâu lắm rồi cô và Thẩm Hiến Nghi không nói chuyện với nhau như thế này.

Mặc dù hai người học chung lớp nhưng không hề nói chuyện với nhau, bởi vì người bình thường đều hiểu bọn họ không cùng đẳng cấp.

Khi Thẩm Hiến Nghi đang nghe giảng thì Thời Lê lại nằm ngủ, có lẽ trong tương lai Thẩm Hiến Nghi sẽ nối nghiệp người nhà trở thành nhân viên công chức, người đàn ông mang cái tên này sẽ nắm giữ quyền lực và quyền quyết định các chính sách, sẽ không có ai dám bất mãn hay đàm tiếu về cậu, lúc đó chắc là Thời Lê đang làm thuê cho người ta.

"Ý cậu là gì?" Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn cậu.

"Lại đây ngồi kế bên tôi."

Thời Lê không nhịn được mà càm ràm: "Ngồi chung bàn thì nói là ngồi chung bàn, sao cậu lại nói một cách mập mờ như thế..."

Tiếng sách giáo khoa rơi xuống đất vang lên bên tai cô, Thời Lê bất ngờ bị kéo mạnh và đè lên tường, cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Thẩm Hiến Nghi đã nắm cằm, tàn nhẫn hôn lên môi cô.

Nụ hôn của Thẩm Hiến Nghi rất thô bạo, không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt của Thời Lê vào chiều hôm trước. Lúc cô còn đang ngơ ngác thì cậu xâm nhập vào khoảng trống giữa môi và răng, cậu dùng răng cắn mạnh phần thịt non ở khoé môi là Thời Lê đau đớn.

Chàng trai tùy ý ném sấp bài tập trong tay đi rồi giữ chặt khuôn mặt và cơ thể cô, lưỡi cậu tấn công dữ dội, không ngừng quấn quýt và mυ'ŧ lưỡi Thời Lê.

Thẩm Hiếm Nghi liếʍ một vòng quanh khoảng miệng của cô và liên tục lặp lại động tác này, cậu muốn tiếp tục khám phá sâu hơn.

Thời Lê sắp ngất xỉu vì nụ hôn của cậu, cổ họng nghẹn ngào khó thở, lúc cô định giãy giụa mới phát hiện cơ thể mình bị cậu ôm chặt.

Cô cảm giác được bây giờ trên người mình chỉ còn ngón tay có thể hoạt động tự do, nhưng ngón tay lại run rẩy mất kiểm soát.

Ban đầu lúc mới bị cưỡng hôn, Thời Lê không thể tập trung được, nhưng sau đó một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏi đến từng bộ phận trên cơ thể cô.

Lúc đầu hai người đều cư xử lịch sự với nhau, vậy mà lúc sau môi lưỡi hai người lại quấn quýt không rời, trao đổi nước bọt với nhau...

Bất ngờ tiếp xúc thân mật với Thẩm Hiến Nghi khiến cô có cảm giác như hai người đang làʍ t̠ìиɦ với nhau.

Thời Lê biết đáng lẽ lúc này bản thân phải tát cho cậu một bạt tay hoặc mắng Thẩm Hiến Nghi là đồ khốn, bảo cậu cút đi. Thế nhưng bây giờ trái tim cô lại đập loạn xạ.