Bên Cạnh Bàn

Chương 19.2: Nỗi căm hận

Tính tình Thời Lê trong một số hoàn cảnh cụ thể thật sự rất tốt, bằng không cô cũng không thể làm được ngành dịch vụ, bây giờ cô đang khá bao dung với bạn nữ này, dù sao ngay từ đầu bạn cùng bàn của người ta vốn dĩ không phải là cô.

Vì tránh bạn trai cũ nên cô mới chuyển đến đây, là chuyện của cô và Thẩm Hiến Nghi ảnh hưởng đến những người khác.

Liên tiếp mấy ngày liền, Thời Lê đều xịt nước xịt khử mùi không khí Lục Thần mà bạn cùng bàn mới đưa cho cô, mỗi lần hút thuốc xong đều ngoan ngoãn khử mùi trên cơ thể mình, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhưng cô ấy vẫn tìm mọi cách ghét bỏ Thời Lê.

Một mặt vẫn duy trì sự ghét bỏ, nhưng khi cô giáo đi tới, cô ấy vẫn sẽ gọi Thời Lê tỉnh dậy, nhắc nhở cô những ghi chú quan trọng, cho dù lần nào Thời Lê cũng không thèm để ý, "Ậm ừ" một tiếng rồi lại quay đầu lại ngủ.

Bình thường lúc Thời Lê đi học nghe không hiểu sẽ ngủ, cho nên cũng không thường chú ý Thẩm Hiến Nghi đang làm cái gì.

Nhưng cô nhạy cảm phát hiện ra rất nhiều thay đổi trong lớp, trước kia một số tiết sẽ không phải học, bây giờ cũng sắp xếp giáo viên chuyên môn đến dạy.

Rõ ràng nhất là tòa nhà nghệ thuật, các bạn cùng lớp của họ cũng bắt đầu đến học các lớp học chuyên môn, lần lượt giáo viên nghệ thuật, giáo viên thanh nhạc, giáo viên nhạc cụ, và thậm chí cả giáo viên thể dục đều sẽ dạy cho họ tất cả các loại động tác thể thao tiêu chuẩn và lịch sử phát triển thể thao khác nhau.

Rõ ràng trước kia những tiết học này của lớp bọn họ, tất cả đều là tự học và tự do hoạt động, nghiêm túc và có trách nhiệm một chút, thì giáo viên các môn khác sẽ đến dạy thay những tiết này.

Bọn họ thực sự rất nghịch, hầu hết mọi người trong giờ học sẽ không nghiêm túc nghe giảng, cơ bản là đùa nghịch, buồn ngủ thì ngủ.

Nhưng người thật sự muốn nghe chỉ cần còn ở trong lớp này, thực tế vốn cũng không có chỗ nào để nghe những bài học này, ví dụ như bạn cùng bàn mới của cô bây giờ.

Thẩm Hiến Nghi không còn ở lớp 0 nữa cũng không sao cả, cậu đi đâu, ở đó cũng trở thành lớp 0 mới.

Thầy giáo ngữ văn vẫn là ông thầy sắp nghỉ hưu trước đây, thầy giáo rất thích Thời Lê, sau khi phân lớp xã hội và tự nhiên, thầy giáo lại bảo Thời Lê làm lớp trưởng môn Ngữ văn.

Chuyện này không liên quan gì đến thành tích của cô, cũng chỉ là bảo Thời Lê thu bài tập mang đến văn phòng cho thầy, thỉnh thoảng thầy sẽ thu lại bài làm của lớp, tuy mỗi lần Thời Lê lật vài bài đều phát hiện thực tế đều không có ai làm bài tập về nhà của ông thầy này.

Thời Lê cảm thấy mình là lớp trưởng môn ngữ văn, cao thấp gì cũng coi như là cán bộ lớp, vì thế làm văn liền trở thành một bài tập về nhà cô phải viết mỗi lần, kết quả cách đây không lâu cô viết một bài văn được giáo viên lấy ra khen trước lớp.

Sau khi lên trung học, lần đầu tiên Thời Lê được giáo viên khen ngợi như vậy, rất ngại ngùng.

Lần sau đó khi nộp bài văn, cô lạc đề một cách rất chân thành, viết một bài giáo viên ngữ văn của tôi giao cho, nói phẩm chất của người khác đều phải tốt hơn so với giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng, vị trí trưởng phòng giáo dục nên để thầy đảm nhiệm, những người trên đều là mèo mủ hết cả.

Sau đó,Thời Lê lấy quyển vở về, cô thấy ông thầy đã cẩn thận cắt bỏ bài văn rác rưởi mà cô nộp lên, cắt dọc theo đường đóng gáy, và để lại một lời phê trên trang giấy trắng.

"Nhóc con, nói gì tới báo đáp, sau này em gây ra tai họa gì, thì nói ngữ văn của em là giáo viên thể dục dậy là được rồi.”

Người khác không biết rốt cuộc cô viết bài văn gì, nhưng lời phê mà thầy ngữ văn để lại cho cô lại truyền ra ngoài, mấy ngày đó nhìn thấy Thời Lê, các bạn trong lớp đều cười không nhặt được miệng, duy chỉ có Thẩm Hiến Nghi, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn nặng nề như vậy.

Giống như lộ ra nỗi căm hận gì đó.