Bên Cạnh Bàn

Chương 17: Để ý cậu

Thời Lê về đến nhà, uống một cốc nước, cởi mũ nằm luôn xuống sô pha, đầu óc và cơ thể đều hơi nặng nề.

Thời Nhân thấy cô về, ngồi xuống cạnh cô.

"Nhạc Đào vừa mới về trả quần áo cho con đấy, còn mua cho con một đôi giày, bảo là tặng đôi giày coi như là quà đáp lễ vì đã mượn quần áo của con."

"Cô ta về trường với Thời Tưởng à mẹ?"

"Ừ." Thời Nhân nhìn đồng hồ treo tường, "Bây giờ chắc sắp lên máy bay rồi.”

Thời Lê bò dậy, gục đầu lên đùi mẹ để ngủ.

Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng: "Mẹ thấy bạn gái của Thời Tưởng thế nào?"

"Con bé được nha, con bé thấy ai gặp chuyện cũng tậm tình giúp đỡ, con cũng biết anh trai con là một người tâm tư sâu sắc, thằng bé rất thoải mái khi bên cạnh con bé."

Thời Lê lại rũ mắt xuống, tiếp tục gục vào đùi bà ngẩn người.

"Vậy rốt cuộc con kém hơn cô ta chỗ nào? Vì con nói rất khó nghe à? Nếu con cũng ngoan ngoãn, anh ấy cũng thích con phải không?”

"Tiểu Lê, anh trai con xuất hiện khi con cần giúp đỡ nhất, cho nên con rất có cảm tình với thằng bé, nhưng con đã khiến cho thằng bé cảm thấy có cảm tình chưa?"

Thời Lê suy nghĩ thật lâu, chỉ cảm thấy rất buồn, muốn khóc lại không khóc được.

Sau khi ăn cơm xong, Thời Lê về phòng trên lầu, trong tâm trí vẫn văng vẳng những lời bản thân đã nói với Thẩm Hiến Nghi hôm nay.

Có thể là vì bản thân cũng bị người khác từ chối rất nhiều lần, nên cô vô cùng thấu hiểu tâm trạng sau khi bị người khác từ chối, cô cảm thấy Thẩm Hiến Nghi rất đáng thương.

Thẩm Hiến Nghi chưa từng làm tổn thương cô, mặc kệ bị cô đối xử như thế nào anh cũng rất dịu dàng với cô, ngay cả khi hai người vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân, cậu cũng không nói bất kỳ một lời khó nghe nào với cô.

Cúi đầu cầm điện thoại viết rồi lại xóa, chỉnh sửa lúc lâu, cuối cùng Thời Lê lại gửi cho cậu mấy tin nhắn.

[Xin lỗi, tâm trạng của tôi không tốt, hôm nay nói hơi nặng lời với cậu, chuyện của hai chúng ta ban đầu là tôi không tôn trọng cậu, tôi xin lỗi cậu, nhưng cậu không cần vì tôi mà hạ thấp bản thân mình, cậu chỉ cần là chính cậu thì sẽ có rất nhiều người thích cậu.]

[Tôi rất tôn trọng tình yêu mà cậu dành cho tôi, nhưng cộng toàn bộ thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau cũng không đến một tuần, tôi thật sự không biết sau khi làm bạn gái cậu nên ở cạnh cậu như thế nào. Về mặt con người và tình cảm cậu đều rất nghiêm túc, đây là một điều tốt, nhưng tôi là một người rất tồi tệ, lớn lên trong sự nghèo hèn, đối với tôi mà nói cậu thực sự quá cao, là tôi không xứng đáng.]

[Hy vọng tâm trạng của cậu tốt hơn một chút, sau này đừng tìm bạn gái nghèo hèn nữa, chúc may ămns.]

-

Sau khi khai giảng năm lớp 11, vì phân khối xã hội và tự nhiên, các bạn học trong lớp đều là người xa lạ, có rất nhiều bạn mới không quen biết.

Thời Lê chọn khối tự nhiên, đương nhiên không phải vì môn tự nhiên của cô tốt hơn môn xã hội, tất cả các môn của cô đều ở mức trung bình, sở dĩ chọn như vậy cũng chỉ là vì bài tập tự nhiên dễ viết hơn bài tập môn xã hội, con số viết nhanh hơn chữ Hán.

Sau ngày đó Thẩm Hiến Nghi cũng không trả lời tin nhắn, Thời Lê nghĩ chắc cậu đã hủy kết bạn với cô.

Nhưng ngay lúc cô nghĩ như vậy, Cách đây một thời gian, Tống Thi Khâm đã thêm WeChat với cô, bắt đầu điên cuồng chia sẻ những khoảnh khắc cuộc sống, hơn nữa quan trọng nhất là Thẩm Hiến Nghi đều like các bài đăng của cô ấy trên vòng bạn bè.

Thông qua việc điều này, Thời Lê xác định mình vẫn còn đang ở trong danh sách bạn bè của Thẩm Hiến Nghi, rất tốt.

Nhưng cô cũng không ngờ tới Thẩm Hiến Nghi vốn dĩ là một người rất tích cực, cô vốn tưởng rằng kiểu người như cậu sẽ không lướt vòng bạn bè.

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, Thời Lê lại đến thư viện tích hợp quán cà phê làm thêm, ông chủ rất muốn cô đến làm thêm, hơn nữa ngày lễ bên đó vốn rất bận rộn.

Trường học được nghỉ mấy ngày, cô đứng ở đó mấy ngày, trong lúc đó còn có người mời cô đi làm người mẫu vẽ, một ngày tới tìm cô ba bốn lần, Thời Lê đều từ chối tất cả.

Cô biết bản thân mình rất hợp với gu thẩm mỹ của người khác, nhưng cô không thích biến chúng thành một loại hàng hóa để buôn bán.

Vì có được tiền, nên nhất định phải đáp ứng mọi loại yêu cầu mà người khác đưa ra đối với thân thể của cô, mặc nhiều mặc ít, bày ra tư thế gì, bọn họ đều có quyền áp đặt cô.

Thành thật mà nói, cô thích phát tờ rơi trên đường phố hơn là làm điều này.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, chịu ảnh hưởng của thời tiết đối lưu mạnh, từ trung tâm thành phố đến ngoại thành đều phủ một trận mưa lớn, Thời Lê ra ngoài không mang theo ô, lúc về bị mưa ướt.

Sau khi về nhà, cô lập tức tắm nước nóng, tắm rửa xong lau tóc đi ra ngoài, thấy mẹ đặt một cốc trà gừng đường nâu nóng hổi ở trên bản.

Thời Lê bê cốc trà ngồi trên thảm, dựa vào cửa sổ nghe tiếng mưa, đưa tay xoa xoa đầu gối mình, rất đau, nhưng nhìn kỹ phía trên lại không có dấu vết va đập.

Phát hiện chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, cô lập tức lên vòng bạn bè đăng một tin tức mới.

[Hình như tôi bị bệnh thấp khớp, sáng nay ra ngoài chân bị đau, quả nhiên chiều tối trời mưa, lẽ ra tôi nên mang ô, vừa rồi ông trời tưới cho tôi một trận.]

Một lát sau, thêm hai bình luận, Thời Lê nhìn lướt qua.

Thời Tưởng: [Mang ô đi, em mang về được mấy cái?]

Thời Nhân: [Xuống lầu ăn cơm đi.]

Thời Lê cầm điện thoại đứng lên, chuẩn bị đi ăn cơm cũng lại tiện tay lướt qua vòng bạn bè, đột nhiên nhìn thấy tên Thẩm Hiến Nghi xuất hiện trước mắt.

Cậu like một bức ảnh selfie qua gương của Tống Thi Khâm chụp khi đi dạo phố, mà bên dưới là dòng trạng thái đơn giản của Thời Lê đăng, cậu lại không có bất kỳ động thái gì.

Thời Lê phục hồi tinh thần mới nhận ra, bước chân mình xuống lầu đã dừng lại.

Cô không biết trong khoảng thời gian này Thẩm Hiến Nghi cố ý cẩn thận trước mặt cô như vậy, hay là nói thật tế ngay từ đầu cậu đã chọn không xem vòng bạn bè và động thái của cô, nên mới like cho người khác, chỉ duy nhất không like cho cô.

Rất muốn an ủi mình không sao, nhưng với hành vi này của cậu thì ít nhiều vẫn sẽ có chút để ý.

Không biết khi nào cậu sẽ chụp ảnh nắm tay với cô gái khác như bức ảnh nắm tay với cô trước đó.

Không biết khi nào cậu sẽ được người khác đăng lên vòng bạn bè gọi là bạn trai.

Không biết lần đầu tiên của cậu sẽ bị cô gái nào lấy đi nhỉ.