Bên Cạnh Bàn

Chương 18: Bị kéo vào danh sách đen

Ngày đầu tiên sau lễ Quốc khánh, trường học chính thức khai giảng.

Thời Lê nghiện thuốc lá nên cô rời khỏi lớp trước giờ tan học để hút một điếu thuốc, nhân lúc không có ai vào WC, cô trốn bên trong lén hút thuốc.

Hút hết điếu thuốc, cô ném tàn thuốc vào bồn cầu rồi xả nước, cô cảm thấy bây giờ giọng nói trong đầu mình đã dịu đi rất nhiều.

Lúc Thời Lê chuẩn bị ra ngoài, cô chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô gái giữ chức sao đỏ trong hội học sinh.

Bởi vì cô ấy luôn để tóc ngắn ngang tai nên Thời Lê lén gọi cô ấy là "Tóc Tém".

Mồi lần Thời Lê hút thuốc, Tóc Tém đều có thể xuất hiện đúng lúc giống như binh lính nhà trời giáng trần rồi ghi tên cô lại, sau đó cô ấy còn ném cho cô ánh mắt "từ từ trải nghiệm", đồng thời cũng tịch thu luôn thuốc lá và bật lửa của cô.

Vừa nghe thấy giọng nói này, Thời Lê biết hôm nay mình tiêu đời rồi. Quả nhiên, Tóc Tém vốn đang nói chuyện với người khác thì giọng nói lập tức trở nên sắc bén.

"Sao lại có mùi khói? Chắc chắn là Thời Lê lại trốn vào đây hút thuốc!"

Giây tiếp theo, cô ấy bước tới, đẩy từng cánh cửa ra xem. Cô ấy chưa kịp đẩy đến cánh cửa cuối cùng, Thời Lê đã chủ động mở cửa, thậm chí cô còn chìa thuốc lá và bật lửa ra trước mặt Tóc Tém.

"Hút một điếu không?"

"Hút cái gì mà hút, sau cô lại như vậy, đây là nơi để cô hút thuốc sao?"

"Không phải, nhưng tôi không thể nghĩ ra còn chỗ nào trong trường hợp có thể hút thuốc được, bởi vì tôi đi đến đâu cũng gặp người khác."

Tóc Tém tịch thu "vật chứng" trong tay Thời Lê rồi trợn mắt liếc coi: "Tôi xui xẻo lắm mới gặp phải cô, lần sau cô có thể tìm một nơi nào kín đáo hơn hay không, nếu không tôi chỉ tìm đại cũng gặp được cô."

Thời Lê gãi nhẹ đuôi mắt rồi ngước lên, nhìn về phía cô ấy: "Nhà vệ sinh nam thì sao?"

Tóc Tém cười lạnh: "Vậy thì lần sau người cô gặp không phải là tôi mà là giáo viên giám thị."

Thời Lê lười cãi nhau nên bước ra ngoài, đi tới trước vòi nước rửa mặt, sau đó cô lại nghe thấy Tóc Tém tám chuyện với người bạn cùng lớp đi vệ sinh chung cùng cô ấy.

"Cho dù trạng thái của cậu ấy không tốt cũng không nên thi tệ như vậy được, bây giờ mỗi tháng trong học kỳ đều có người được chuyển vào lớp chọn và có người từ lớp chọn chuyển sang lớp bình thường, bảng xếp hạng đã được dán lên, nhưng sao cậu ấy có thể bị chuyển sang lớp 0 được chứ."

Bạn của Tóc Tém trả lời: "Không còn cách nào, nghe nói hôm diễn ra kỳ thi cậu ấy bị sốt, tình thần không tốt nên điểm mới tệ như vậy, theo quy định thì cậu ấy phải chuyển đến lớp tệ nhất."

"Cậu nói xem, có khi nào nhà trường sẽ cho cậu ấy thì lại lần nữa hay không?"

"Chắc là không đâu, lần sau cậu ấy thi được thành tích tốt thì có thể quay lại thôi, chẳng phải ngay từ đầu trường học đặt ra chế độ phân ban quỷ quái này là để trêu đùa tâm lý học sinh sao? Tôi rất muốn chửi thề đấy!"

Thông qua cuộc đối thoại của bọn họ, Thời Lê mới nhớ ra hình như hôm nay kết quả của kỳ thi tháng trước đã được dán lên bảng thông báo.

Cô cố tình chạy đến xem bảng xếp hạng, khả năng phát huy của cô vẫn ổn định, điểm thi rất tệ, nhưng vị trí cách tên cô không xa lại xuất hiện một cái tên quen thuộc.

Đó là Thẩm Hiến Nghi.

Kết quả này có lẽ là điểm thi thấp nhất trong cuộc đời cậu, vậy mà vị trí xếp hạng của Thẩm Hiến Nghi lại rất gần với vị trí của cô.

Thời Lê giật mình, cô lén lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, tìm một nơi vắng vẻ rồi gửi ảnh cho Thẩm Hiến Nghi.

Cậu không hề trả lời cô, mãi đến vài ngày sau, Thời Lê nhìn thấy chàng trai lãnh đạm ấy ở trong phòng học của mình.

Cô không hiểu tại sao nhà trường không chuyển Thẩm Hiến Nghi vào lớp 0, nhưng cô biết một người có thể gửi cho cô tất cả đề thi trước khi kỳ thi tuyển sinh cấp ba một ngày thì sẽ không có ai dám đối xử tệ với cậu.

Thời Lê ngồi vào chỗ của mình rồi gửi cho Thẩm Hiến Nghi hai tin nhắn liên tục.

[Cậu không sao chứ?]

[Chẳng lẽ cậu chuyển đến lớp này là vì tôi?]

Thẩm Hiến Nghi vẫn không trả lời tin nhắn, nhưng khi Thời Lê nhìn sang thì thấy cậu đang cúi đầu xem điện thoại.

Bắt được động tác nhỏ này của cậu, Thời Lê lập tức gửi thêm cho Thẩm Hiến Nghi một tin nhắn nữa.

[Tại sao cậu đang xem điện thoại mà lại không trả lời tôi?]

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi đã bị đối phương từ chối nhận.

Không biết có phải do lời cô nói có vấn đề hay không mà Thẩm Hiến Nghi đã thẳng tay đẩy cô vào danh sách đen. Thời Lê ngẩng đầu, trợn mắt nhìn cậu mới phát hiện Thẩm Hiến Nghi đã bỏ điện thoại xuống và cầm bút lên làm bài.

Thời Lê đành phải đứng dậy, đi thẳng đến chỗ cậu và gõ bàn.

"Cậu có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, sao lại kéo tôi vào danh sách đen?"

Có lẽ chỗ tốt khi bọn họ học cùng một lớp chính là cô có thể giáp mặt nói chuyện với cậu, không cần ở sao màn hình đoán xem rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì.

Thẩm Hiến Nghi không thèm để ý đến cô, cây bút trong tay cậu vẫn tiếp tục đi chuyển. Thời Lê thẳng tay nắm lấy đầu bút của Thẩm Hiến Nghi, cô bình tĩnh hỏi lại cậu lần nữa: "Nói thật đi, có phải vì tôi nên cậu cố tình thì tệ như vậy không? Cậu không nên vì tôi mà làm ảnh hưởng đến việc học của mình."

"Do lúc thì tôi bị sốt, dẫn đến có vài môn bị điểm thấp nên mới phải chuyển đến đây, đợi lần thi tiếp theo kết thúc là tôi có thể quay lại lớp trọng điểm, cậu muốn

Cuối cùng cậu cũng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng như ngày nào: "Thời Lê, tôi không rẻ mạt như vậy đâu."

Nghe cậu nói vậy, lỗ tai Thời Lê nóng lên, cô cảm thấy bản thân đã quá xem thường cậu.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Cô buông bút của Thẩm Hiến Nghi ra và nói: "Xin lỗi, vậy cậu học tiếp đi, tôi không làm phiền nữa "