Bên Cạnh Bàn

Chương 16.2: Tôi không thích cậu

Lời này làm Thời Lê chột dạ, nhưng trước mặt Thẩm Hiến Nghi lúc nào cô cũng tự tin, bởi vì Thời Lê nghĩ rằng cậu không thể làm gì được cô, thế nên cô nói thẳng: "Vì chụp ảnh đó, cậu đẹp trai như vậy mà, tôi muốn đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè."

Trong lúc mọi người sắp qua đường hết, Thẩm Hiến Nghi dừng lại giữa đường, quay đầu nhìn cô: "Lần trước là do cậu muốn lợi dụng thân thể của tôi, còn lần này cậu muốn giả vờ mình đã có bạn trai à?"

Giọng nói của Thẩm Hiến Nghi rất êm tai, nhưng lời mà cậu vừa nói ra khiến Thời Lê muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Tim cô đập loạn nhịp, hình ảnh con người nhỏ bé màu xanh trên đèn tín hiệu cũng liên tục nhấp nháy. Khi còn lại mười giây cuối cùng, tất cả mọi người đều đã băng qua đường bên kia, không còn ai đi qua bên cạnh bọn họ cả.

"Qua đường trước rồi nói, cậu không bên nói chuyện này trong lúc đi qua đường đâu Thẩm Hiến Nghi."

Thời Lê hơi sốt ruột, một phần là vì cô muốn đánh trống lảng, lướt qua vấn đề Cậu vừa đặt ra, phần nữa là do cô chưa từng dừng lại giữa đường trong khi băng qua đường. Cô rất hoảng hốt khi nhìn thấy những chiếc xe ô tô đang lao tới từ bốn phương tám hướng.

Thấy Thẩm Hiến Nghi vẫn không nhúc nhích, Thời Lê để mặc cậu tiếp tục nắm tay mình, trực tiếp kéo cậu đi qua đường.

Sau khi sang tới đường đối diện, cô tìm một nơi vắng vẻ và tiếp tục rút tay mình ra khỏi tay cậu. Còn chàng trai trước mắt thì chỉ im lặng, nhìn cô không chớp mắt, sự im ắng trong lúc này làm cô nổi da gà.

"Tại sao cậu phải giả vờ trong khi tôi tình nguyện ở bên cậu chứ?"

Đây là lời mà Thẩm Hiến Nghi nói.

Hoàng hôn buông xuống, cơn gió ấm áp thổi qua trên đường. Ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Hiến Nghi, Thời Lê đã cảm thấy cậu có bệnh. Bởi vì ngay trong ngày hè cậu vẫn có thể khiến người khác rét run.

Cô không vùng vẫy nữa mà nói với cậu: "Thẩm Hiến Nghi, tôi không ngờ cậu lại thích làm khó người khác như vậy. Nếu tôi biết trước cậu là loại người này thì ngay từ đầu tôi đã không dây dưa với cậu."

Có lẽ Thẩm Hiến Nghi sẽ không bỏ đi như lúc nãy nữa nên cậu thả tay cô ra, trên bàn tay đã in hằn một dấu tay màu đỏ, máu cũng bắt đầu lưu thông trở lại.

"Thời Lê, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi. Tôi đã đặt phòng rồi, dù cậu muốn làm mấy lần tôi cũng có thể thoả mãn cậu."

Thời Lê hơi chấn động, dường như tinh thần của cô đã bị cậu khống chế, chuyện này khiến cô nhớ lại đêm hôm đó ở trong khách sạn nhỏ, lúc cậu ôm cô từ phía sau, dường như cậu đã đánh dấu chủ quyền lên người cô.

Giác quan thứ sáu khi đối mặt với nguy hiểm cho Thời Lê biết rằng Hôm nay cô nhất định phải từ chối cậu, nếu không lát nữa cô rất có thể sẽ bị Thẩm Hiến Nghi làm tới chết.

Thời Lê cắn chặt môi để lấy lại bình tĩnh, cô nhíu mày, cố gắng làm cho giọng điệu của bản thân trở nên hung dữ và bực dọc khi nói chuyện với cậu.

"Thẩm Hiến Nghi, cậu không thấy phiền sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà, chúng ta đã chia tay, lời cậu vừa nói đã đi quá giới hạn."

"Cậu cũng từng đi quá giới hạn với tôi rất nhiều lần."

"Đó là vì cậu không từ chối tôi."

"Trước đây cậu cũng muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi đấy thôi."

"Nhưng bây giờ tôi không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng cậu."

Trái cổ của Thẩm Hiến Nghi trượt lên trượt xuống, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh trên mặt cậu xuất hiện vết rách."

"Vậy khi nào cậu muốn?"

Thời Lê bước tới trước mặt Thẩm Hiến Nghi, cô kéo tay cậu đặt lên ngực mình để cậu cảm nhận rõ ràng nhịp tim của cô bên dưới bầu vυ' mềm mại vào lúc này.

"Chúng ta đã giao kèo với nhau rằng chỉ gặp nhau để làʍ t̠ìиɦ mà thôi, còn nếu cậu muốn làm bạn trai của tôi, vậy thì cậu phải hỏi trái tim đang đập trong l*иg ngực tôi xem nó có thích cậu hay không?"

Nếu Thẩm Hiến Nghi muốn nói gì thì có thể nói ngay bây giờ.

Thời Lê cho cậu cơ hội để nói chuyện rõ ràng, đồng thời cô cũng đang nhắc nhở cậu đừng để tìиɧ ɖu͙© làm mờ lý trí.

Những người qua đường đi ngang qua bọn họ đã thay đổi vài lần nhưng cậu vẫn không nói tiếng nào, có vẻ cậu đã sớm cảm nhận được điều gì đó.

Thẩm Hiến Nghi biết Thời Lê không thích cậu.

Thời Lê nói rõ với cậu thêm lần nữa, cô chấp nhận đóng vai ác, bởi vì cô cảm thấy hiện giờ Thẩm Hiến Nghi đã rất tội nghiệp rồi.

"Tôi không thích cậu." Cô nhìn Thẩm Hiến Nghi và bỏ tay cậu ra khỏi ngực mình.

"Tôi nói thật, cậu mau về nhà đi, trời cũng khuya rồi."