Lúc Tống Thi Khâm đi mua kem về thì nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau đứng tại chỗ.
Ánh mắt Thẩm Hiến Nghi dõi theo từng động tác của Thời Lê,
Tống Thi Khâm hơi bực bội, cũng không muốn chia kem mà mình muốn cho Thời Lê nữa, nhưng mà một mình cô ta lại không thể ăn hết số kem đã mua.
Mặc dù cô ta biết chắc rằng cậu sẽ không ăn kem nhưng sau khi đi tới chỗ hai người, Tống Thi Khâm vẫn hỏi Thẩm Hiến Nghi: "Cậu ăn không?"
Quả nhiên Thẩm Hiến Nghi lắc đầu và từ chối đúng như dự đoán của cô ta: "Cám ơn."
Tống Thi Khâm đó dự vài giây rồi đưa hộp kem đến trước mặt Thời Lê, cô ta hỏi: "Vậy cậu có ăn không?"
Thời Lê dời mắt khỏi trò chơi "Tìm không mười hai điểm khác biệt", nhanh chóng từ chối lời mời của cô ta: "Tôi cũng không ăn, đã mặc áo crop top mà còn ăn kèm nữa thì hôm nay tôi sẽ chết bên ngoài mất."
Nhưng sau khi nhìn thấy cây muỗng trên hộp kem, Thời Lê chợt cảm thấy Tống Thi Khâm chính là cứu tinh của cô, thế nên cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi.
Thời Lê nhận lấy hộp kem trong tay Tống Thi Khâm rồi thẳng thừng nhét nó vào bàn tay còn lại của cậu: "Thẩm Hiến Nghi, cậu ăn giúp tôi đi, nhanh lên, tôi muốn xem cậu ăn kem."
Nghe cô nói vậy, Thẩm Hiến Nghi theo bản năng bưng hộp kem lên ăn, nhưng tay cậu vẫn còn nắm tay Thời Lê nên không thể nào cầm muỗng múc kem được.
"Ngoan nào, mau ăn đi, tôi đang nhìn cậu này."
Thời Lê dỗ dành cậu, ý đồ của cô đã quá rõ ràng. Thẩm Hiến Nghi cúi đầu, cảm xúc trong mắt cậu hơi dao động, nhưng cuối cùng cậu vẫn buông tay cô ra rồi cầm muỗng, múc một muỗng kem bỏ vào miệng, chỉ một muỗng nhỏ mà thôi.
Có vẻ Thẩm Hiến Nghi rất ghét việc ăn uống khi ở ngoài đường.
"Cũng hơi trễ rồi, tôi về trước nhé." Khó khăn lắm tay cô mới được tự do, bởi vậy Thời Lê không kịp nói lời tạm biệt, vừa bắt được cơ hôi là cô lập tức xoay người bỏ đi.
Tống Thi Khâm đứng bên cạnh, tận mắt chứng kiến Thẩm Hiến Nghi đuổi theo phía sau cô.
Hành vi hiện tại của Thẩm Hiến Nghi rất kỳ lạ, nhưng từ xưa đến nay chưa có ai dám phê bình gì về cậu cả.
Thời Lê đi vào đường hầm lần nữa, nhưng sau khi lên trên mặt đất cô mới phát hiện bản thân đã đi nhầm lối ra.
Vì vậy, cô quay lại đường hầm, đi tiếp một đoạn rồi mới đi lên mặt đất, kết quả Thời Lê lại quay về địa điểm ban đầu.
"Sao lối ra ở đây lại phức tạp như vậy chứ "
Thời Lê biết Thẩm Hiến Nghi vẫn đang đuổi theo mình, nhưng mà cô lại không biết phải nói gì với cậu. Lúc đầu cô tưởng cậu đi cùng bạn, đến khi gặp nhau cô chỉ thấy một mình cậu, rõ ràng Thẩm Hiến Nghi ra ngoài là vì cô.
Lúc này trông Thẩm Hiến Nghi rất chán nản, cậu chỉ đi theo sau lưng cô chứ không làm gì khác, Thời Lê cũng không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì.
Cô đứng trước lối ra mà mình đi nhầm, Thời Lê không biết phải xoay xở thế nào với mê cung dưới lòng đấy này, lại càng không muốn đi sai đường nữa. Cô do dự vài giây rồi nhìn về phía cậu và nói: "Thẩm Hiến Nghi, cậu dẫn tôi ra ngoài được không?"
Đúng lúc còn mấy giây nữa đèn sẽ chuyển sang màu xanh, cậu nhìn người trước mặt rồi nói: "Cứ đi thẳng qua đường cái là được."
Thẩm Hiến Nghi vứt hộp kem, tiếp tục nắm tay cô. Trong khoảnh khắc đèn tín hiệu chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, cậu mở miệng hỏi: "Tại sao hôm nay cậu lại đến đây cùng tôi?"
Bàn tay lạnh lẽo của cậu nắm chặt tay cô làm Thời Lê khó chịu, cô vùng vằng muốn rút tay ra, cô hỏi ngược lại Thẩm Hiến Nghi: "Cậu nghĩ sao?"
Thẩm Hiến Nghi không trả lời, ngay khi đèn chuyển sang màu xanh, cậu kéo theo cô hoà vào dòng người đang đi về phía trước.
Hai bên đường dòng người đang xen vào nhau, Thời Lê phát hiện người qua đường và những cặp tình nhân khác liên tục ngoáy đầu nhìn hai người họ, điều này làm cô rất khó chịu nên bàn tay bị cậu nắm càng vùng vẫy mạnh hơn.
"Thẩm Hiến Nghi, chúng ta đã chia tay rồi, cậu không được nắm tay tôi nữa."
"Có vẻ cậu nhớ rất rõ chuyện này, vậy tại sao lúc nãy cậu còn nắm tay tôi?"