Sau khi bước vào nhà hát, các diễn viên trên sân khấu đang biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu.
Bọn họ không xem được cảnh đầu tiên, nên để hiểu cốt truyện phía sau thì hơi khó khăn.
Thời Lê ngồi ở vị trí hàng đầu ở khu vực xem tốt nhất, ngủ một mạch đến khi tất cả các diễn viên đều lên sân khấu chào cảm ơn, khán giả xung quanh cũng bắt đầu ra về.
Sau khi có người cọ vào chân cô mới tỉnh lại, ánh mắt thấp thỏm nhìn quanh, Thẩm Hiến Nghi ngồi bên cạnh chờ cô, vẫn chưa đi.
"Diễn xong rồi à?" Cô đưa tay đỡ gáy đau mỏi của mình, xoay cổ cho đỡ mỏi.
"Ừ."
"Đi thôi."
Thời Lê ngủ nên cổ rất mỏi, lúc đứng lên không nhịn được ngáp vài cái, lúc đi ra ngoài đại sảnh đột nhiên nhớ ra mình bỏ mũ ra để ngủ cho thoải mái, hình như quên cầm rồi.
Vừa định xoay người quay lại lấy, thì đã thấy Thẩm Hiến Nghi cầm mũ của cô ở trong tay từ bao giờ rồi.
Cậu không nói muốn đưa cho cô, Thời Lê cũng không chủ động đòi, lúc này mặt trời đã không còn chói chang như lúc ra ngoài, cô cũng không muốn đội mũ nữa.
Đôi mắt cô có màu sáng, đôi khi cô mẫn cảm với ánh sáng chói chang, nhưng lúc này cô không cảm thấy ánh sáng bên ngoài quá mạnh.
Bạn bè của Thẩm Hiến Nghi đều đứng ở bên ngoài đại sảnh chờ cậu, có một bạn nam đi tới trước mặt nói chuyện riêng với cậu, bây giờ là bốn giờ chiều, Thời Lê đứng bên cạnh nghe thấy bọn họ hình như đang bàn bạc muốn đi ăn cái gì đó.
"Thẩm Hiến Nghi, tối tôi phải về nhà ăn tối, lát nữa các cậu cứ đi ăn đi nhé."
Cô nói trước một tiếng, vì cảm giác hình như người bên cạnh muốn hỏi ý của cô, mặc dù Thẩm Hiến Nghi không nói câu nào, nhưng khi trong tập thể nhỏ cần đưa ra lựa chọn, có vẻ cậu vẫn luôn là người có trọng lượng cao nhất.
"Bao giờ đi?" Cậu đổi tay cầm mũ của cô, quay đầu nhìn về phía cô.
Thời Lê nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, nói, "Nửa tiếng nữa rồi đi, đi tàu điện ngầm từ đây về đến nhà phải mất một tiếng rưỡi, về đến nhà vừa tầm giờ cơm.”
"Trong thư viện đối diện có một triển lãm mỹ thuật, cậu muốn đi xem không?"
"Không đi.”
Phản ứng của Thời Lê khiến những người xung quanh ngỡ ngàng, tốc độ cô từ chối Thẩm Hiến Nghi còn nhanh hơn người ngoài nói với cậu, hoàn toàn không coi trọng cậu.
"Tôi đi ngắm con phố dưới lòng đất vừa lẫy, cậu đi chơi với bạn bè cậu đi, tôi xem qua mấy thứ rồi về."
Thật sự cô không có ý định đi cùng bọn họ, lấy mũ trong tay Thẩm Hiến Nghi đang cầm.
Thời Lê giơ tay lên nói tạm biệt với Tống Thi Khâm, đối phương cũng phất phất tay với cô, nói tạm biệt.
Kể cả Tống Thi Khâm, đám bạn kia cũng định rủ Thẩm Hiến Nghi đi tăng hai, Tống Thi Khâm đang xem vé triển lãm mỹ thuật có thể mua trực tuyến hay không, nhưng Thẩm Hiến Nghi lại đi về phía Thời Lê.
"Khâm Khâm, cậu xem." Có một bạn nữ kéo cánh tay Tống Thi Khâm dùng ánh mắt ý bảo nhìn phía sau, Tống Thi Khâm vừa mới rời ánh mắt ra khỏi trang bán vé của triển lãm mỹ thuật, quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng Thẩm Hiến Nghi.
Cô thở dài, tắt trang bán vé, cất điện thoại đi: "Cùng đi đi.”
-
Thời Lê cầm điện thoại đi ra quảng trường, lúc đi bộ rất nhàm chán, tay nhanh hơn não, lại theo bản năng ấn vào vòng bạn bè.
Bạn bè của cô không nhiều lắm, cho nên liếc mắt một cái đã thấy tài khoản Não yêu đương đã im lặng hai tháng trong danh sách của mình hiện lên động thái mới.
Tôi làm hòa với vợ tôi rồi.
Bức ảnh là bàn tay cô ấy đang nắm tay Thời Tưởng cùng cầm cuống vé.
Thời Lê ghen tị không chịu nổi, quay đầu muốn nhìn cảnh vật xung quanh để giảm bớt đi sự ghen tị trên người mình, đột nhiên lại nhìn thấy Thẩm Hiến Nghi bên cạnh.
"Ôi mẹ ơi." Cô lui sang bên cạnh nửa bước, hai tay ôm điện thoại trên ngực nhìn cậu hỏi: "Cậu đi theo tôi làm gì thế?”
Mà cậu chỉ nhìn cô với cặp mắt vô tội nói: "Tôi đi với cậu."
Thời Lê cảm thấy chuyện này giống như cô thấy một chú cún con ở ven đường, ngồi xổm xuống tiện tay đùa giỡn vài cái rồi liền đứng dậy làm việc của mình, cô không ngờ chú cún con sẽ đi theo cô.
Nhìn thấy đám bạn kia cũng ở cách đó không xa, thần kinh của cô mới hơi thả lỏng một chút.
Sau khi đến con phố dưới lòng đất, mùi thức ăn tỏa ra khắp nơi, bạn nam vừa nãy còn mới nói muốn ăn đồ ăn Nhật Bản, vừa mới đi đến đây không bao lâu, đã đứng xếp hàng ở trước cửa một cửa hàng xiên que, nói muốn mua một ít để ăn.
Cậu ta cầm đầu, những người khác cũng hùa theo, đi ăn cái gì cũng có, ngay cả mấy bạn nữ kia cũng nói muốn đi sang hàng bên cạnh mua kem sữa bò.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại Thời Lê và Thẩm Hiến Nghi vẫn đứng tại chỗ, Thời Lê đang xem điện thoại, Thẩm Hiến Nghi đang nhìn cô.
Bạn nam mua xiên que vẫn còn đang xếp hàng, đột nhiên Thời Lê đổi tay trái cầm điện thoại, đưa tay nắm tay Thẩm Hiến Nghi.
Cậu phản ứng hơi chậm, toàn bộ ngón tay cứng ngắc, nhưng Thời Lê lại chỉ nắm tay cậu, để tay cậu quấn lấy tay mình, sau đó tìm một góc độ, chụp vài tấm ảnh thân mật giống như đôi tình nhân.
Sau khi chụp xong, cô lập tức thả tay Thẩm Hiến Nghi ra, nhưng khi cô buông tay, cậu lại dùng sức nắm chặt tay cô lại, ngay từ đầu mười ngón tay hai người đã đan vào nhau, cô không thể thoát ra được.
"Cậu làm gì đấy?"
Cô nhíu mày nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm cô, về khía cạnh này, Thời Lê mãi mãi cũng không sánh bằng Thẩm Hiến Nghi.
Mấy năm nay cậu chưa từng nhìn cô trong một thời gian dài, cô gần như quên mất lần đầu tiên gặp mặt năm lớp chín, ánh mắt cậu nhìn cô vô cùng chăm chú.
Vùng vẫy tay thật lâu cũng không thể giãy ra, Thời Lê lại không muốn nhìn cậu, đơn giản là do cậu, do tay bị cậu nắm đau quá, lúc sau cô mở miệng mắng cậu: "Thẩm Hiến Nghi, cậu có thể nhẹ một chút được không? Đau quá.”
Lập tức tay cậu buông lỏng, nhưng lúc Thời Lê cảm giác được sự tự do, tay lại giống như một con chạch định trượt khỏi tay cậu.
Kết quả là cô không thể chạy thoát, năng lực phản ứng của Thẩm Hiến Nghi nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, tay cô lại bị cậu nắm chặt lại, lần này còn nắm chặt hơn so với lần trước, cậu thật sự làm cô đau.
Cuối cùng Thời Lê mơ hồ tìm được một từ khóa trong trí nhớ, Thẩm Hiến Nghi học đấu kiếm.
Lực lượng tốc độ và kỹ xảo vận động kiếm đều là tố chất cơ bản nhất định phải có, nhưng mấu chốt nhất vẫn là phán đoán.
Cậu phải thu nhặt được rất nhiều tin tức hữu hiệu trong thời gian rất ngắn, trong nháy mắt phải phán đoán ra vị trí công kích của đối thủ, hơn nữa còn đồng thời phải tìm ra phương pháp đối phó.
Đơn giản mà nói chính là con người cậu thật ra rất nhạy bén, hơn nữa lực cánh tay rất mạnh, Đó là lý do tại sao cô nhớ đến những mạch máu nổi trên tay cậu khi lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cậu rất hoang dã và rất mãnh liệt, chỉ là cậu ít nói thôi.