Thời Lê cho rằng mình phải đợi cậu một lát, thế nhưng có vẻ như đi đường ngầm thì thời gian sẽ rút ngắn hơn chút.
Bởi vậy khi đèn tín hiệu bên cạnh cô còn khoảng một phút nữa mới chuyển sang màu xanh thì Thẩm Hiến Nghi đã đến nơi, Thời Lê cũng không đủ nhẫn nại để chờ đèn chuyển sang màu xanh, cho nên cô đi cùng cậu vào đường ngầm.
"Ở đây có rất nhiều trung tâm thương mại và siêu thị, các phương tiện giao thông công cộng cũng khá nhiều nên thời gian đổi màu của đèn tín hiệu sẽ hơi lâu hơn." Thẩm Hiến Nghi đi phía trước, cậu nói chuyện với cô rất tự nhiên.
"Không sao cả." Thời Lê cảm giác đã lâu lắm rồi cô chưa nghe thấy giọng nói của Thẩm Hiến Nghi, hôm nay nghe lại, Thời Lê chợt cảm thấy giọng điệu lạnh nhạt của cậu cũng khá thú hút.
Ban đầu cô chỉ cảm thấy giọng của cậu mang theo sự trầm ổn và cấm dục, nhưng nếu chú ý lắng nghe thì sẽ nhận ra giọng cậu vừa trong trẻo lại dịu dàng.
Âm sắc trong giọng nói của Thẩm Hiến Nghi rất phù hợp với hơi thở lạnh nhạt trên người cậu, đáng lẽ từ nhỏ đến lớn cậu phải rất kiêu ngạo mới phải, nhưng tính kỷ luật và sự lễ phép đã ăn sâu vào xương cốt của cậu, bởi vậy Thẩm Hiến Nghi mới trở thành một người xem thường tất cả thú vui trên đời, không hề có hứng thú với thứ gì cả.
Thời Lê cảm thấy giọng nói của Thẩm Hiến Nghi lúc nói một câu dài rất lôi cuốn và ấn tượng, khiến bạn muốn bỏ tiền ra thuê cậu nói cho bạn nghe.
Giọng nói ấy thật sự rất gợi cảm.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu nói vài câu cho tôi nghe đi." Thời Lê bước lên vài bước, sóng vai đi bên cạnh cậu.
Thẩm Hiến Nghi chỉ chăm chú nhìn đường chứ không nhìn mặt cô, nhưng cậu vẫn mở miệng hỏi cô: "Cậu muốn tôi nói gì?"
"Nói gì cũng được, nhưng mà cậu hãy cố gắng nói ra câu dài nha."
Cuối cùng cậu cũng liếc mắt nhìn cô vài giây, sau đó Thẩm Hiến Nghi dời ánh mắt sáng chỗ khác và không nói thêm gì cả, có lẽ cậu cảm thấy yêu cầu của Thời Lê rất kỳ lạ.
Sau khi rời khỏi đường hầm, Thẩm Hiến Nghi dẫn cô quẹo qua một khúc cua. Hai người đi bộ thêm vài trăm mét nữa thì đến trước rạp hát lớn được xây dựng theo kiểu nhà mái vòm. Trước cửa ra vào của rạp hát có một quảng trường để người dân sinh hoạt và giải trí, còn thư viện thành phố thì ở đối diện.
Lúc đầu Thời Lê cho rằng Thẩm Hiến Nghi chỉ hẹn một mình cô đi chơi, nhưng khi đến trước cửa rạp hát cô mới biết lần này cậu còn hẹn thêm người khác đi chung nữa.
Bạn của cậu gồm hai nam sinh và bà nữ sinh, tất cả đều là học sinh cấp ba, nhưng cô không biết bọn họ có phải là học sinh của trường Bình Nhã hay không. Lúc gặp Thời Lê, nhóm bạn của Thẩm Hiến Nghi chỉ chú ý quan sát cô chứ không gọi tên cô, vừa nhìn đã biết đây là lần đầu tiên bọn họ gặp cô.
"Thẩm Hiến Nghi, cậu đi cùng bọn họ đến đây sao?" Thời Lê không quên biết ai nên cô hỏi thẳng cậu.
Thẩm Hiến Nghi tìm người mua hai tấm vé, cậu tự giữ một tấm, tấm vé còn lại thì đưa cho Thời Lê.
"Phải.".
Cậu lại quay về trạng thái ít nói, Thời Lê cảm thấy hành động hôm.nay của Thẩm Hiến Nghi hơi lạ. Đáng lẽ trước khi hẹn cô ra ngoài, cậu nên nói cho cô biết sẽ có nhiều người lạ đi chung mới đúng.
Nếu cậu nói trước với cô thì khi phát hiện bản thân đi muộn, cô đã giả vờ chạy vài vòng.
Quan trọng hơn là nuếu cậu nói trước với cô, Thời Lê sẽ không tự mình đa tình, hiểu lầm rằng Thẩm Hiến Nghi hẹn cô đi chơi riêng, thậm chí cô còn nghĩ rằng liệu có phải cậu định dây dưa với cô tiếp hay không.
"Ngại quá, tôi đến muộn. Trước giờ tôi chưa từng đến khu vực này, nên lúc nãy khi xuống tàu điện ngầm tôi đã đi nhầm cửa hai lần, xin lỗi đã làm mất thời gian của mọi người, thật ra mọi người có thể vào trong trước, không cần chờ tôi." Thời Lê xin lỗi bọn họ.
"Không sao, nếu đã đi chơi cùng nhau thì mọi người vào chung một lượt sẽ tốt hơn." Một cô gái có làn da trắng và vẻ ngoài trầm tĩnh đáp lời Thời Lê, cô ta do dự vài giây rồi nói tiếp.
"Thật ra bọn tôi và Thẩm Hiến Nghi chỉ mới quen biết nhau lúc khai mạc chương trình thôi, ban đầu tôi và mọi người hẹn Thẩm Hiến Nghi nhưng cậu ấy lại nói rằng mình không muốn đến."
Lúc nói chuyện, cô ta vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Hiến Nghi, Thời Lê cảm thấy lời nói của cô gái này cũng cấp khá nhiều tin tức. Có vẻ cô gái kia đã phát hiện ra Thời Lê đang nhìn mình nên cô ta vội vàng dời ánh mắt sáng hướng khác.
Nhưng vài giây sau cô ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hiến Nghi.
"Cô ấy là bạn gái của cậu sao?"
Lúc hỏi câu này, giọng của Tống Thi Khâm rất nhỏ.
Thời Lê đứng bên cạnh đang chờ Thẩm Hiến Nghi lên tiếng phủ nhận nhưng cô không biết tại sao cậu lại chần chừ không chịu trả lời, sau khi xem xong số thứ tự ghế ngồi trên vé, anh định đi thẳng vào trong rạp hát.
Bấy giờ Thời Lê mới ngăn cản không cho bạn trai cũ giảm câm giả điếc, sau khi vươn tay giữ chặt cổ áo Thẩm Hiến Nghi, cô lên tiếng giải thích: "Không phải đâu."
Đối phương còn chưa kịp gạt bỏ nghi ngờ trong lòng mình, Thời Lê đã nói thêm: "Tôi là bạn gái cũ của Thẩm Hiến Nghi."
Sau khi kéo Thẩm Hiến Nghi lại, Thời Lê nhanh chóng thả lỏng tay ra. Cậu chỉ vươn tay chỉnh sửa lại cổ áo bị nhăn chứ không hề tỏ vẻ khó chịu trước hành động kéo cổ áo mình của cô.
Có lẽ Tống Thi Khâm đã nhìn ra được điều gì đó từ sự tương tác giữa hai người, nên ánh mắt cô ta nhìn Thời Lê cũng trở nên phức tạp.
Người luôn duy trì như Thẩm Hiến Nghi lại không khó chịu trước hành vi xúc phạm cơ thể mình của Thời Lê.
Thời Lê đã quen với những ánh nhìn chăm chú của người khác, vả lại từ xưa đến nay cô cũng không có cảm xúc gì với ánh mắt đánh giá của người khác. Vì vậy, dù Tống Thi Khâm có lén liếc nhìn cô thêm vài lần thì Thời Lê cũng chẳng suy nghĩ gì cả.
Chỉ là lúc cô vô tình nhìn về phía cô ta, dường như Thời Lê phát hiện ra thứ gì đó. Cô bước tới phía trước, khom lưng quan sát thật kỹ lỗ tai của Tống Thi Khâm.
"Bông tai của cô đẹp quá, cô mua nó ở đâu vậy?"
Ánh nhìn của Tống Thi Khâm bị gián đoạn làm cô ta không biết nên nhìn đi đâu, Tống Thi Khâm vươn tay vén tóc ra sau lỗ tai rồi trả lời: "Tôi mua nó trên mạng."
Thời Lê lập tức móc điện thoại ra: "Chúng ta kết bạn nhé, cô có thể gửi đường link của hàng cho tôi được không? Tôi muốn xem thử, nhưng mà trang sức của bọn họ có đắt hay không? Bởi vì tôi không có nhiều tiền."
"À... cũng được, thỉnh thoảng cửa hàng này sẽ có một số hoạt động khuyến mãi."
"Chúng ta đi vào trước đi, hình như đã muộn giờ khá lâu rồi, chúng ta vừa đi vừa nói tiếp nhé!"