Bên Cạnh Bàn

Chương 13.2: Đón cậu

Huyệt Thái Dương của Thời Lê lập tức nhảy dựng, cô ném cây chổi trong tay vào góc rồi nói: "Em đúng là có hẹn đi ra ngoài đây. Ngày hôm qua lúc làm thêm, anh đẹp trai tới cắm rễ ở chỗ em đã hẹn em đấy, ai mà rảnh chơi đùa với mấy người!"

"Đúng rồi, hôm qua anh quên hỏi em cậu ta là ai, khi trước hai đứa có quen biết nhau không?" Giờ Thời Tưởng mới nhớ đến chuyện này, trước đó trong mắt anh chỉ có mỗi cô gái bên cạnh mặc đồ của Thời Lê rồi chạy lung tung mà thôi.

Thời Lê ngồi xuống sô pha cầm lấy điện thoại di động, vừa gõ chữ hỏi Thẩm Hiến Nghi giờ hẹn, vừa trả lời Thời Tưởng: "Cậu ấy là người đứng đầu lớp Bình Nhã, là học sinh đại diện, nhân phẩm cực tốt, tính cách cũng đẹp.

Thời Tưởng gật đầu đã hiểu: "Vậy thì em tự đi chơi đi, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.

Hai người kia ra ngoài cùng nhau, Thời Lê còn chưa kịp rút lại xúc động nhất thời của mình thì tin nhắn trả lời của Thẩm Hiến Nghi đã gửi tới.

Cậu gửi địa chỉ rạp hát của cho cô, cả thời gian biểu diễn và mã số vé.

"Anh không dẫn em đi xem thì còn đầy người dẫn em đi."

Thời Lê bị người ngoài cuộc Thẩm Hiến Nghi bắt lấy, bị cậu làm cho thẹn quá hoá giận, một bụng đầy lửa giận mà chẳng biết phải xả chỗ nào, thế là cô lập tức chạy lên lầu, trang điểm kỹ càng

Lúc ra khỏi cửa, Thời Lê ăn mặc rất cháy. Áo croptop để lộ một bên vai, quần đùi denim màu xanh nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai, bảy tám lỗ xỏ khuyên ở hai bên tai đều đeo đầy những chiếc khuyên tai màu đen với kích thước dài ngắn khác nhau.

Lúc học cấp hai, chiều cao của cô là một mét bảy mươi hai, lên cấp ba lại cao hơn hai centimet, bây giờ đã là một mét bảy tư rồi. Tỷ lệ dáng người cực kỳ đẹp, cô mang giày đế bằng, thờ ơ đứng dựa lưng ở bên cạnh cửa trạm tàu điện ngầm, đôi chân cô thon dài thẳng tắp giống như người mẫu, thậm chí nhϊếp ảnh gia đang vác một cái máy ảnh to như khẩu pháo quá lại ở gần đó còn định chụp ảnh cô.

Không ai tới tìm cô nói chuyện, thậm chí còn không có nhiều người nhìn thẳng vào cô, nhưng khi Thời Lê ngẩng đầu nhìn thấy biển nhắc nhở của trạm thì thi thoảng sẽ phát hiện vài camera điện thoại xoay về phía cô chụp hình rồi lại xoay đi một cách nhanh chóng, hơn nữa phần lớn còn là của con gái.

Thời gian đã trễ hai mươi phút, nhưng Thời Lê vẫn giữ nguyên tốc độ vận động bình thường. Sau khi nhìn thấy tấm biển của nhà hát, cô gửi cho Thẩm Hiến Nghi một tin nhắn.

[Tới rồi, tôi đang đứng phía đối diện ở đường cái, cậu vào chưa?]

[Tôi đứng đối diện cậu đây, thấy cậu rồi.]

Lúc đứng chờ ở cây đèn giao thông ở ngã tư lớn, Thời Lê ở ven đường cũng vừa hay trông thấy Thẩm Hiến Nghi. Nhìn cậu không khác ngày thường là bao, cậu mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay rộng thùng thình, được cắt may đơn giản thể hiện khí chất trẻ trung của thiếu niên bởi sự khéo léo của nhà thiết kế.

Không biết có phải cậu cũng nhọc lòng hay không, nói tóm lại kiểu con trai cao ráo mảnh khảnh có dáng vẻ tuấn tú lịch sự như vậy làm cho cô ít nhiều gì cũng thấy khá thích.

Cảm giác cậu và Thời Tưởng không phải cùng một kiểu đẹp trai như nhau, nam sinh cấp Hai trước kia bây giờ đã trưởng thành rồi.

Thẩm Hiến Nghi cúi đầu dùng điện thoại di động gõ vài chữ, sau đó ngẩng đầu giương mắt nhìn lên từ trong đám người, chính xác dừng ánh mắt trên người Thời Lê.

Cậu cầm điện thoại lên, dùng ngón tay khác chỉ một chút, ra hiệu cho cô xem.

Cô cúi đầu lật điện thoại lại mới thấy cậu đã gửi một tin mới.

[Cậu đứng ở đó chờ tôi, bên này bây giờ xe đi đông lắm, để tôi đi qua đường ngầm đón cậu.]

Thời Lê nói không cần, dù trên đường có xe bay qua đi nữa thì cô cũng tự đi qua được, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại phát hiện Thẩm Hiến Nghi đã biến mất trong dòng người rồi.