Bên Cạnh Bàn

Chương 13.1: Anh chàng đẹp trai ngày hôm qua

Sau khi về nhà rồi tắm rửa xong xuôi, Thời Lê thả mình xuống giường.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô không trả lời, cửa lại tiếp tục bị gõ vang hơn.

Cứ như vậy sau bốn năm lần, cuối cùng cô cũng đứng dậy và mở cửa. Thời Tưởng đứng tựa ở cửa, mở miệng nói: "Mượn em hai bộ quần áo, lúc tới đây cô ấy không có mang theo.

Thời Lê không biểu cảm xoay người đi, một lát sau đi ra ném vài bộ quần áo lên người anh rồi đóng cửa lại.

Tối hôm đó, Thời Lê lại nghe thấy tiếng động ở bên cạnh, không phải làʍ t̠ìиɦ, nhưng bạn gái của anh lúc thì khóc lúc thì cười, nên anh chỉ có thể bị đùa giỡn vòng vòng, vừa dỗ dành vừa hôn hít cô ta.

Một giờ sáng, cuối cùng họ mới đi vào vấn đề chính, bên cạnh từ từ vang lên tiếng rêи ɾỉ giống như mèo con, cùng với đó là từng tiếng kẽo kẹt đong đưa.

Dù Thời Lê có bịt lỗ tai như thế nào đi nữa thì ngực cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô không nói một lời cầm điện thoại di động lên rồi mở cửa xuống lầu. Trước một cửa hàng nhỏ cách đó không xa, cô ngẩn người ngồi trên băng ghế hút thuốc.

Sau khi cảm xúc tốt hơn một chút, cô mở điện thoại di động ra muốn xem thời gian, vậy mà lại phát hiện Thẩm Hiến Nghi đã nhắn tin cho cô vào khoảng 9 giờ tối.

[Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt à?]

[Vẫn ổn, cảm ơn.]

Sau khi trả lời tin nhắn của cậu, Thời Lê lập tức đứng lên chuẩn bị về nhà, nhưng chưa đi được hai bước, màn hình điện thoại của cô lại sáng lên.

Cô cầm nó lên nhìn, là Thẩm Hiến Nghi nhắn tin trả lời cô.

[Có một vở kịch sân khấu được biểu diễn vào chiều mai, cậu có muốn đi xem không?]

Cậu còn gửi liên kết giới thiệu tóm tắt về vở kịch sân khấu đó, bên trong có một số hình ảnh sân khấu và cốt truyện đại khái.

Thời Lê không xem, lại bắt đầu cảm thấy bản thân bị cậu vượt quá giới hạn rồi, cô thật sự không thích dáng vẻ không biết giới hạn như vậy của bạn trai cũ chút nào.

Vốn dĩ cô định dứt khoát trả lời là không đi, nhưng trước khi gõ chữ, cô lại nhớ đến buổi chiều khi mình nói lời chia tay với cậu, cậu đã bị lời của cô làm cho khóc đến hai lần.

Mà cô lại không nhớ rõ khi ấy bản thân đã nói những gì.

Thời Lê thẳng thừng cất điện thoại đi rồi trở về tiệm cắt tóc dưới lầu, gõ cửa phòng mẹ.

Thời Nhân đã ngủ rồi, lúc ra mở cửa, hai mắt bà vẫn còn buồn ngủ, trông bà cũng không nóng nảy gì, dịu dàng hỏi Thời Lê: "Làm sao thế con?

"Thời Tưởng với bạn gái của anh ấy ồn ào muốn chết."

Cô duỗi tay ôm lấy mẹ rồi đẩy bà trở về giường, muốn ngủ chung với bà. Thời Nhân nghe lời cô nói xong chỉ cười nhẹ, để Thời Lê ngủ ở chỗ mình, tay chậm rãi vỗ về mái tóc dài của cô, miệng khẽ ngâm nga vài câu hát ru dỗ dành trẻ em trước khi ngủ.



Bạn gái của Thời Tưởng ngủ nướng, qua giờ trưa cô ta mới dậy, sau khi xuống lầu thì lập tức nói muốn đi xem phim.

Thời Lê đang giúp đỡ trong tiệm cắt tóc của nhà, sau khi quét sạch tóc dưới đất, cô nhìn thấy cô gái tên Sở Nhạc Đào này mặc quần áo của mình, vừa kéo cánh tay Thời Tưởng, vừa cười nói với cô: "Em gái, em cũng đi xem phim với bọn chị đi."

"Thật ngại quá, có phải chị ngại mặt trời hôm nay chưa đủ chói không vậy?"

Sở Nhạc Đào nhất thời không kịp nhận ra giọng điệu cay nghiệt của Thời Lê, cô ta nói tiếp: "Em gái à, quần áo của em tốt thật đó, chỉ là kích cỡ không hợp một tẹo thôi. Eo của em nhỏ thật, rõ ràng là trông bề ngoài bọn mình giống nhau mà chị mặc đồ của em lại thấy eo khá chật, nhìn thoáng mới phát hiện thì ra em còn tự sửa quần áo cho mình nữa. ”

Nói xong cô ta còn muốn tiếp tục đi qua bảo Thời Lê đi xem phim cùng, mà Thời Tưởng bên cạnh đã quá quen với kiểu nói chuyện của Thời Lê rồi, anh kéo bạn gái mình lại rồi giở giọng che chở: "Em đi ra ngoài chơi đi, muốn mua cái gì thì anh sẽ chuyển tiền cho em, đừng đi theo bọn anh xem phim làm gì.”