Kẹo Mạch Nha

Chương 49

Đúng vậy, anh là một người tàn phế.

Trình Bạch Hủy thừa nhận rằng cô ta rất khó để tìm được một người có gia thế như Giang Sóc, hơn nữa với dáng vẻ đẹp trai và tính cách côn đồ của anh thì hầu như không có người con gái nào không thích anh cả.

Có thể trở thành bạn gái của Giang Sóc là một việc vô cùng tốt.

Nhưng bây giờ thì khác, bạn gái của một kẻ tàn phế ư?

Trong lòng của Trình Bạch Hủy chống cự lại điều này, cô ta không thể chấp nhận được.

An Vu chạy một chuyến đến phòng giáo dục để xem thử có thể nhận được sách giáo khoa hay không. Trong văn phòng vắng vẻ chỉ có một giáo viên nữ đang ngồi. Nữ giáo viên nói với An Vu rằng sau lễ Quốc Khánh thì mới nhận được sách giáo khoa.

An Vu lễ phép nói cảm ơn với giáo viên nữ đó.

Thật ra cũng rất nhanh thôi, bởi vì một tuần sau là ngày Quốc khánh, cũng không cần phải chờ đợi lâu, chỉ tiếc là đến ngày nghỉ lễ mà cô còn chưa nhận được sách giáo khoa của mình.

Sau ngày nghỉ Quốc Khánh, trường học có một kỳ thi chung để tiến hành xếp hạng toàn trường.

Khi đi vào lớp, Tống Băng đã đặt ra quy củ, điều kiện tiên quyết để vào lớp là phải lọt vào trong top 10.

Lớp thực nghiệm có rất nhiều người tài giỏi, A12 luôn xếp thứ nhất, An Vu từ Tống Kỳ Thành biết được ở A12 cũng đã có năm người trong top ấy.

Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, cô phải thi lọt vào top 20 của trường.

An Vu từ tòa nhà hành chính đi về lớp, khi cô đi qua hành lang để trở về lớp thì gặp phải những học sinh khác, bọn họ đều yên lặng đánh giá cô.

Hiện tượng này thường xuyên xảy ra gần đây, An Vu cảm thấy hơi bối một chút, thật sự rất kỳ lạ.

Hành lang của lớp A12 vẫn luôn có những chàng trai đến nhìn, An Vu từ của sau đi vào thì đột nhiên có một cậu bé đẩy cửa sổ sau ra, ném một chồng thư vào rơi rải rác trên bàn của cô và Trình Bạch Hủy.

An Vu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta thì cậu ta nhút nhát bỏ chạy.

An Vu nhíu mày, cô sắp xếp những bức thư ngay ngắn rồi đặt trên bàn của Trình Bạch Hủy.

Tiếng chuông vang lên vài phút thì Trình Bạch Hủy mới từ bên ngoài đi vào, cô ta cầm điện thoại di động, sắc mắc không được tốt lắm.

Cô ta kéo ghế ra rồi ngồi xuống, âm thanh kéo ghế rất lớn, cô ta cũng không thèm nhìn An Vu lấy một cái, tiếp tục cầm điện thoại bấm bấm.

Đây là một tiết tự học, Tống Băng sắp xếp hai bài kiểm tra, khối lượng bài tập về nhà cũng rất nhiều. An Vu rút ra một bài thi, cánh tay đè lên tờ giấy rồi bắt đầu tính toán.

Suốt cả một tiết tự học, Trình Bạch Hủy không hề học bài mà chỉ chăm chú bấm điện thoại, áp suất không khí cũng rất thấp.

Thời điểm sắp tan học, cô ta mới buông điện thoại xuống, nghiêng đầu lạnh lùng liếc An Vu một cái, cô sắp viết xong một bài thi rồi, Trình Bạch Hủy nở một nụ cười châm chọc.

Trong khi kéo mấy cuốn sách, cô ta vô tình nhìn thấy những bức thư đó, có một bức thư màu hồng của tình yêu, cũng không có viết tên của ai.

Những bức thư như thế này cô ta đã nhìn đến quen rồi, liếc mắt một cái cũng biết đây là thư tỏ tình.

Sắc mặt của Trình Bạch Hủy tốt hơn một chút, những bức thư bị ném lên bàn, cô giở một bức thư ra đọc.

Tầm mắt nhìn đến dòng đầu tiên, nụ cười trên môi của Trình Bạch Hủy cứng đờ.

"Gửi An Vu,

Có chút ngại ngùng nhưng tôi không thể nhịn được. Chào cậu, An Vu. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu..."

Bức thư này không phải viết cho cô ta mà là viết cho An Vu.

Trình Bạch Hủy gần như ngây ngốc, cô ta cứng đờ trong một lúc rồi đặt lá thư này sang một bên, tiếp tục mở một lá thư khác ra xem.

Cô ta mở hết lá thư này đến lá thư khác, gương mặt đã trở nên tối tăm.

Những bức thư tỏ tình này đều gửi cho An Vu.