Từ trước đến này, Trình Bạch Hủy là nữ thần được các chàng trai theo đuổi, cũng không thiếu người theo đuổi. Nhưng ánh mắt của cô ta rất cao, đối với những người khác luôn lạnh nhạt, những bức thư nhận được cũng chỉ đọc lướt qua. Nhưng cô không bao giờ ném chúng đi mà xếp ngay ngắn rồi cất vào trong ngăn kéo.
Những người xung quanh vô cùng ghen tị với cô ta, còn cô ta thì chỉ mỉm cười thờ ơ rồi nói một câu cũng không quan tâm lắm.
Nhưng thật ra cô ta luôn để ý những điều này, Trình Bạch Hủy đã quen với việc bản thân mình là trung tâm, được mọi người sùng bái.
Cho nên khi nhìn thấy những bức thư này, tâm lý cô ta không có bất kỳ dao động nào. Nhưng khi nhìn thấy tên của An Vu, cô ta choáng váng, thậm chí không thể tin được.
Từ trước đến nay, Trình Bạch Hủy chỉ tùy ý mở bức thư ra xem tên người chứ cũng không hề đọc nội dung của nó. Nhưng lần này, cô ta từ từ đọc từng bức một.
Những chàng trai này thể hiện sự khen ngợi, yêu thương và tôn trọng cho một người khác mà không phải là cô ta.
Cũng giống như trên diễn đàn ẩn danh trong suốt thời gian này vậy.
Tên của An Vu gần như lướt tràn cả màn hình, cả một tiết này Trình Bạch Hủy ngồi đọc tất cả các bài viết. Cuối cùng cô ta cũng biết cảm xúc đặc biệt khi lần đầu tiên gặp An Vu là gì.
Đúng vậy, đó là cảm giác bị đe dọa.
Trình Bạch Hủy tức giận đến không chịu nổi, cô ta lạnh lùng nhét lại các bức thư, hất khuỷu tay khiến cho những bức thư đổ lên bàn của An Vu, có mấy bức thư còn rơi trên mặt đất.
"Thư tình của cậu." Trình Bạch Hủy lạnh lùng lên tiếng.
Vì đây là tiết tự học cho nên tất cả các bạn trong lớp đang cúi đầu làm bài thi toán. Giọng nói của Trình Bạch Hủy tuy không to nhưng cũng không hề nhỏ, đột nhiên vang lên trong phòng, tất cả các học sinh trong lớp đều nghe thấy.
Cả lớp im lặng một lúc, sau đó là tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
An Vu cau mày, cô cúi người xuống nhặt lên những lá thư rơi trên mặt đất.
Những bức thư này Trình Bạch Hủy đã mở ra, An Vu cúi đầu đọc tất cả những bức thư này. Cô mới chuyển đến Đại An cho nên không nhận ra chữ ký trên lá thư là của ai.
Trình Bạch Hủy len lén quan sát An Vu, cô ta nhìn thấy An Vu bình tĩnh mở từng bức thư ra rồi đọc hết một lượt, trên gương mặt không hề biểu hiện vui vẻ hay kiêu ngạo. Lỗ tai của cô đỏ một chút, sau đó lại bình tĩnh nhét những bức thư này vào bàn học.
Một vài lá thư tỏ tình như thế này cũng không thể làm cô xao nhãng được.
Bởi vì họ không biết là, những bức thư này đối với cô cũng không phải là một điều gì đáng ngạc nhiên.
Vào buổi tối, vị trí của Trình Bạch Thủy trống không, An Vu đến văn phòng nhận bài tập về nhà sau tiết tự học đầu tiên.
Giáo viên bộ môn Tiếng Anh đã tan làm, trong văn phòng vắng vẻ không có ai, An Vu nhìn thấy hai chồng bài tập về nhà trên bàn làm việc của cô giáo. Cô đặt một chồng bài tập trên tay mình, cúi đầu nhìn xuống tên của cuốn bài tập đầu tiên.
Không hề ghi tên, chỉ đơn giản viết hai chữ "GS".
An Vu cau mày, ở trong lớp dường như không có ai có tên viết tắt là "GS", cô tự ý mở ra thì thấy cuốn vở này trống rỗng, bắt đầu từ trang vở đầu tiên đã không hề viết gì. Giáo viên Tiếng Anh còn dùng bút đỏ viết lên đó những dấu chấm hỏi.
Không bao giờ làm bài tập, thật sự quá kiêu ngạo.
Trước khi cô nhập học, giáo viên tuyển sinh đã giới thiệu với cô về sự phân chia lớp học của trường, lớp học ở đây được xếp hạng theo thành tích. Tòa nhà thứ ba là lớp thí nghiệm có thành tích tốt, tòa nhà thứ hai là lớp hỗn hợp, thành tích sẽ nằm ở giữa các lớp, học sinh không có chất lượng lại còn rất hỗn loạn.
An Vu không cần đoán cũng biết đây không phải là bài tập về nhà của lớp mình, vì thế cô cầm một chồng khác lên.