Giáo viên vẫn chưa nói tan học, hành động này của Tiền Đạc Hâm quá phô trương, tất cả các bạn học sinh trong lớp đều im lặng nhìn hai người bọn họ.
Tiền Đạc Hâm dứt khoát rút chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Giang Sóc không hề mở miệng, anh rũ mắt, tầm mắt bình tĩnh nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại di động.
Tiền Đạc Hâm ho nhẹ một tiếng, đầu cúi xuống dựa vào mặt bàn, thử dò hỏi một cách rụt rè: "Giang Sóc à, việc cướp chị dâu này cũng không thịnh hành lắm."
Giang Sóc lạnh mặt, ánh mắt anh lạnh nhạt, dường như cảm thấy việc này quá hoang đường cho nên lạnh lùng nở một nụ cười.
Tiền Đạc Hâm nghẹn ngào nuốt nước bọt trong cổ họng, sau một lúc lại hỏi anh: "A Sóc, nếu không cậu dừng ngựa trước bờ vực đi, quên chuyện này đi."
Chỉ mới gặp qua vài lần thôi mà, dạng nữ sinh nào mà Giang Sóc chưa từng gặp qua, hẳn là không đến mức đó.
Giang Sóc cầm điện thoại, ngón tay cái trượt lên, tầm mắt nhàn nhạt nhìn vào giao diện. Trên diễn đàn đã gửi rất nhiều hình ảnh của các cô gái, cúi đầu để làm bài tập, xếp hàng trong căn tin và có cả khi đang đi bộ.
Bức ảnh rất mơ hồ nhưng có thể nhìn thấy được người trong ảnh là cô gái có thân hình nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Cũng có nhiều người nhớ thương đấy.
Gương mặt của Giang Sóc lại lạnh thêm vài phần, anh nâng khóe môi, nói một cách thản nhiên: "Nói bậy cái gì đó."
Câu trả lời này của anh khiến Tiền Đạc Hâm rất mơ hồ, rốt cuộc là có ý gì, là thích, hay vẫn là không thích.
Tiền Đạc Hâm là một người không thể không tò mò những chuyện náo nhiệt, cậu ta rất hiểu bản thân mình, nếu không thể giải quyết nghi hoặc này của mình thì tối nay cậu ta không ngủ được.
Vì thế, Tiền Đạc Hâm thử dò hỏi: "Cậu không thích cô ấy?"
Vừa dứt lời, Giang Sóc nhìn cậu ta với một ánh mắt sắc lẹm: "Cút xa một chút."
...
Trình Bạch Hủy là một người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, khi tâm trạng của cô ta tốt thì sẽ chủ động cho An Vu mượn sách, nói chuyện với nhóm bạn nữ cũng sẽ chủ động nói chuyện với cô mấy câu, điều này khiến những người khác rất bối rối.
Nhân lúc An Vu không ở đây, các bạn nữ không nhịn được hỏi Trình Bạch Hủy.
"Hủy Hủy, giáo viên Tiếng Anh để cho cô ta làm lớp trưởng đại diện môn học, sao cậu lại để cho cậu ta làm?"
Trình Bạch Hủy cũng rất thành thật, cô ta không để ý lắm ừ một tiếng, sau đó nói qua loa: "Là tớ không muốn làm, thu bài tập về nhà rất mệt."
Mấy cô gái nhìn nhau đầy bối rối: "Nhưng đó là một cơ hội tốt để đi đến lớp A8 đấy."
Trình Bạch Hủy híp mắt lại, bả vai nhỏ bé dừng lại một chút.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta lười biếng ngáp một cái: "Tớ đi tới lớp A8 để làm gì chứ?"
"Thì gặp Giang Sóc đó." Các cô gái cùng nhau thốt lên.
Trình Bạch Hủy lạnh lùng mở miệng: "Tớ đi gặp cậu ấy để làm gì, tớ không muốn gặp."
Những cô gái bỗng trở nên ngạc nhiên, tình huống gì đây?
Chuyện Trình Bạch Hủy thích Giang Sóc không có ai là không biết, tại sao cô ta lại đột nhiên từ bỏ, không thể tưởng tượng nổi.
Thấy Trình Bạch Hủy nghiêm mặt không nói gì từ nãy đến giờ, một cô gái cười nói: "Đúng vậy, thật ra Giang Sóc cũng không được tốt lắm."
Mấy cô gái còn lại cũng đồng lòng nói theo.
"Đúng rồi, tớ đã gặp cậu ấy vài lần, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không dễ dàng tiếp cận một chút nào."
"Lớp học hỗn hợp rất lộn xộn, điểm số cũng không tốt."
"Không phải là vì dựa vào gia thế hay sao, tớ cảm thấy có rất nhiều bạn nam tốt hơn cậu ta rất nhiều. Ví dụ như Chu Tuấn nè, cậu ấy đối xử với Trình Bạch Hủy rất ngoan ngoãn."
"Giang Sóc còn là một người tàn tật nữa chứ, trời ạ, cái chân bị gãy của cậu ấy nhìn thật đáng sợ."
Câu nói này rơi vào tai Trình Bạch Hủy, điều này cũng là điều khiến cô ta ngần ngại và bối rối bấy lâu nay.