Kẹo Mạch Nha

Chương 47

"Không phải Giang Sóc thích cậu ta rồi chứ?"

"Sao có thể, chắc là giúp Trình Bạch Hủy làm khó cậu ta,"

"Ha ha, tớ cũng đoán là do nguyên nhân này."

"Nhưng tớ lại không nghĩ như vậy nha, con gái theo đuổi Giang Sóc nhiều như vậy, cậu ta đều rất lạnh nhạt, chưa từng nhìn thấy cậu ta chủ động bao giờ."

"Cũng đúng, cậu ta chả hơi đâu làm khó cô gái nhỏ đó."

"Các cậu không nghĩ tới Giang Sóc sẽ thích người ta à, An Vu xinh như vậy mà."

"Cuối cùng cũng có người nói ra, hô hô, bạn học mới này thực sự xếp đầu trong bảng xếp hạng nhan sắc của tớ đó nha."

"Tớ cũng vậy tớ cũng vậy, tớ thấy cậu ta đẹp hơn cả Trình nữ thần."

"Nghiêm túc đấy à, cậu ổn không đó?"

"Chân chạy vặt* của Trình nữ thần lộ ra rồi, có tiền chính là cao quý, không có tiền thì bằng không, vậy nên mấy người bên lớp thực nghiệm bọn họ đều bằng không, mình còn không xem trọng mình thì còn muốn ai xem trọng mình đây."

*狗腿: Chân chó mang nghĩa bóng là xúc phạm, chỉ làm tay sai, chân chặt vặt cho ai đó.

"Đúng đấy, Thôi cô nương quá đỉnh, đây chính là có chân chặt vặt rồi."

Tiền Đạc Hâm thở dài một hơi, xem ra mấy ngày nay cô nhóc này ở lớp 11A12 không hề được như ý.

Cậu ta tiếp tục lướt diễn đàn, đợi đến khi thoát ra thì có một bài đăng hot lên, trong đó đang so sánh nhan sắc ngoại hình của hai người, vô cùng náo nhiệt, người bên hai phe bắt đầu đăng ảnh lên.

Ảnh của Trình Bạch Hủy đều lấy từ ảnh được tải lên từ trang của cô ta, đa số ảnh của An Vu đều là chụp trộm.

Hai người có hai phong cách khác nhau, Tiền Đạc Hâm thật sự không thể nào so sánh được.

Cậu ta vui vẻ lướt xem, ý cười thản nhiên trong mắt đột nhiên dần mất đi.

Bối rối, hoài nghi, thẫn thờ đờ đẫn.

Sau đó bỗng nhiên trở nên kinh ngạc sợ hãi.

Lúc này chuông hết tiết vang lên, cùng với tiếng chuồng còn là tiếng kêu kinh ngạc của Tiền Đạc Hâm.

"Đm."

Cả người cậu ta nhảy lên, căn bản không màng đến việc giáo viên chưa rời đi, cậu ta phi thẳng đến bên cạnh Giang Sóc.

Giang Sóc nghiêng đầu sang, tầm mắt nhàn nhạt nâng lên, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Tiền Đạc Hâm đưa điện thoại tới trước mặt anh, giọng nói cũng run lên.

"Đm đm đm."

"Cậu ta, cậu ta."

Giang Sóc rũ mắt, trên màn hình điện thoại là ảnh của cô gái.

Đây rõ ràng là một tấm ảnh bị chụp trộm, cô gái cúi đầu, lớp tóc mái mỏng xõa trên trán, khuôn mặt cong cong mịn màng, còn có chút thịt mềm mại như con nít. Cô cầm bút làm bài tập, một cánh tay đè trên vở, dáng vẻ rất ngoan ngoan, còn vô cùng thuần khiết.

Giang Sóc cong cong môi, còn chưa đợi anh hỏi, cổ họng Tiền Đạc Hâm khẽ nuốt một cái, cuối cùng cũng nói ra.

"Cô gái này là chính là cỏ nhỏ mềm kia hả?"

Giang Sóc lạnh lùng nhìn cậu ta.

"Cỏ nhỏ mềm nhà Lục Thanh Hoài, cmn là chị dâu à?"

Mẹ kiếp, bây giờ cậu ta mới nhận ra.

Lúc đầu nhìn vào tấm ảnh đó, cậu ta chỉ thấy có chút quen mắt, sau đó càng xem càng cảm thấy hình như đã thấy ở đâu rồi.

Đầu óc của cậu ta muốn nổ tung, cậu ta không tin vào chuyện ma quỷ, cậu ta thật sự chỉ nghĩ tới.

Cuối cùng, ngay thời điểm muốn từ bỏ, trong đầu óc cậu ta giống như có một trận hồng thủy quét tới, những kí ức kia mãnh liệt dâng trào.

Tiền Đạc Hâm trợn tròn hai mắt, cậu ta đã bị dọa đến không được, mẹ nó, đây không phải là cô gái nhỏ ngồi phía sau xe Lục Thanh Hoài ngày đó ở tiểu khu Cổ Lộng hay sao?

Có lẽ ngày hôm đó cậu ta bận trêu đùa cho nên cũng không nhớ lắm, vì vậy mà cậu ta gần như không nhận ra An Vu.

An Vu bị một đám người vây quanh, cô có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu xuống và trốn sau lưng của Lục Thanh Hoài khiến cho người khác cũng không xem rõ ràng lắm.

Nhưng góc chụp lén của bức ảnh này gần như giống y hệt cô mà Tiền Đạc Hâm đã từng thấy hôm đó.