Kẹo Mạch Nha

Chương 20

Giống như muốn làm một chuyện lớn không thể để cho người ta biết.

Giang Sóc nghiêng đầu sang bên phải, bóng dáng của cô gái từ từ lướt qua cửa sổ thủy tinh.

Anh nhếch môi, chậm rãi ấn nút xe lăn.

Trong phòng có một giáo viên đang photo, An Vu đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Hình như giáo viên đó đang photo một đống câu hỏi trong cuốn sách, ấn trang sách lên rồi sao chép nó thành hơn chục bản sao.

Trong thấy An Vu bước đến, giáo viên đó cảm thấy hơi áy náy nói: "Xin lỗi bạn học, tôi có hơi nhiều bài cần phải photo. Có khả năng phải để em đợi thêm một chút."

An Vu lễ phép nói: "Không sao đâu thầy. Em không vội."

Sao chép các câu hỏi trong cuốn sách là một việc rất đơn giản, nhưng sao thành hàng chục bản photo thì thật sự là rất tốn nhiều công sức.

An Vu lẳng lặng nhìn thầy giáo lật từng trang sách ra photo. Sau đó, thầy chờ máy photocopy ra giấy, lại tiếp tục photo.

Đây là một giáo viên rất có trách nhiệm cũng rất kiên nhẫn, An Vu nghĩ thầm.

Đợi thật lâu, cuối cùng thầy giáo cũng photo đủ tài liệu. An Vu giúp đỡ sắp xếp bài thi cho ông ấy.

Cô nhìn lướt qua, là tư liệu ngôn ngữ, bản đồ động trí và tư duy phụ trợ trí nhớ.

Thầy giáo nói cảm ơn với cô, rất nhiệt tình gửi cho cô một xấp tài liệu.

Cuối cùng cũng đến lượt cô, An Vu nhẹ nhàng photo các nội dung cần học xong thì cô kẹp tư liệu vào sách giáo khoa, sau đó ôm nó bước ra khỏi phòng in ấn.

Lúc đó mặt trời giống như chìm xuống một chút, bóng tối bao trùm hành lang.

An Vu bước nhẹ chân xuyên qua hành lang, sắp đến chỗ rẽ. Cô xém chút nữa đυ.ng phải người khác.

An Vu bị hoảng sợ, run rẩy cả người.

Giang Sóc tựa vào trên tường giữa hành lang, nhìn phản ứng của cô liền cúi đầu cười ra tiếng.

Âm thanh của anh rất lanh lảnh, hơi khom người, trắng trợn cười.

An Vu dừng bước, nhận ra người này.

Người này thật sự là quá dễ nhận, An Vu mới đến Đại An không bao lâu, đã gặp được anh ba lần.

Chỉ là có chút kinh hoàng. Thì ra anh có thể đứng lên.

An Vu cảm thấy rất kỳ quái, cô lặng lẽ cúi đầu nhìn chân anh.

Anh vẫn không mặc đồng phục học sinh như cũ, trên người mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, phủ một lớp áo mỏng màu đen, trên đùi mặc quần ống hộp cùng màu với cái áo. Anh tựa vào tường, chân trái đứng vững trên mặt đất, chân phải hơi rủ xuống khoác lên bắp chân. Anh nhìn cô, trong mắt là nụ cười tùy ý.

"Nhìn chỗ ấy là không lễ phép đâu đó."

An Vu giống như bị bắt quả tang đang làm việc xấu, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

"Sao vậy? Sao không nói gì?"

Giang Sóc ngứa ngáy trong lòng. Không biết tại sao anh lại muốn đến gần, trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ đỏ mặt khϊếp đảm của cô, anh thầm cảm thấy sảng khoái. Thật không hiểu tại sao lại như vậy.

"Thật xin lỗi." An Vu không dám nhìn anh nữa, đè thấp giọng nói một câu "xin lỗi". Sau đó, cô ôm sách vòng qua anh.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, ống tay áo bị cánh tay thò ra giữ chặt. Cô lại bị kéo trở về vị trí cũ.

Chạy rất nhanh. Anh lớn lên đáng sợ như vậy sao?

Giang Sóc khó chịu, anh chờ ở đây đã lâu. Chân sắp bị tê cứng do đứng lâu, chỉ vì nghe cô nói một tiếng xin lỗi thôi.

Đó không phải là chờ đợi vô ích à.

Giang Sóc gần như không hề suy nghĩ, liền thò tay ra liền bắt người lại.

Cô gái mờ mịt, lông mày giãn nhíu lại.

Cô hoang mang nhìn anh, xương tai đỏ bừng lên. Sau đó, cô u ám lên tiếng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Trêu chọc cô chứ muốn làm gì nữa.

Giang Sóc đã giảm sức lực trên tay, nhẹ nhàng túm một ít sợi lông mỏng trên cổ tay áo đồng phục của cô.

Anh biết mình không dùng sức thì cô gái cũng không dám đi.

Anh cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt cô giống như hình một quả hạt nhân, mắt hai mí vừa mỏng vừa mềm, lông mi tinh tế dày phủ kín, con ngươi lấp lánh không chịu nổi.