Kẹo Mạch Nha

Chương 21

Đôi mắt này thật sự không thể che giấu.

Nó gần như tối tăm, sợ hãi nhìn anh.

Trái tim Giang Sóc co rút lại.

Anh buông tay ra, hơi nghiêng đầu, cười nói: "Không phải. Bạn học, bạn có thể giúp tôi chuyện này được không?"

Trong nháy mắt anh buông tay ra, An Vu vội vàng lùi về phía sau.

Cô cách Giang Sóc một khoảng, mím môi hỏi: "Giúp chuyện gì?"

Giang Sóc cười khẽ. Hình như anh cố ý di chuyển cơ thể mình đứng thẳng, sau đó anh lại nhảy một bước nhỏ, tựa vào tường. Khoảng cách An Vu cố ý lùi phía sau đã bị anh kéo gần.

Cô khẩn trương, cánh tay ôm cuốn sách kẹp chặt lại.

Động tác rất nhỏ này không hề bất ngờ rơi vào trong mắt Giang Sóc. Anh mím môi: "Cậu đưa tôi xuống lầu."

"Cái... cái gì?"

Giọng điệu của anh quá tự nhiên làm An Vu hoài nghi mình nghe lầm.

"Không nghe rõ à?" Giang Sóc khẽ nhướng đuôi lông mày, chỉ vào chân mình. Trong ánh mắt hoang mang của An Vu, anh cong môi nói: "Tôi còn chưa có ăn cơm đâu. Không xuống lầu được, bạn học có thể giúp tôi một chuyện tốt không? Đưa tôi xuống lầu ăn cơm được không?"

Thì ra là vậy, An Vu nghiêng đầu. Bên cạnh là chiếc xe lăn màu xám đen quen thuộc của anh, đứng hướng về phía cầu thang.

Hình như anh đang có ý định xuống cầu thang.

"Nhưng mà." An Vu hơi do dự, cô thành thật trả lời: "Nhưng tôi với cậu không có quen biết nhau."

"Không quen?" Giang Sóc liếc nhẹ nhìn cô một cái.

Chẳng lẽ không đúng?

Nụ cười trên mặt Giang Sóc dần nhạt đi: "Lần trước, ai sửa máy photocopy cho cậu hả? "

Hừ, nhóc vong ơn phụ nghĩa.

Sắc mặt của An Vu thoáng phiền muộn.

Chuyện này đương nhiên là cô vẫn không quên.

"Sao hả? Tôi sảng khoái giúp cậu một việc quan trọng. Bây giờ, tôi mới nhờ cậu giúp đỡ một việc, cậu lại cảm thấy khó xử." Giang Sóc nói với ý vị sâu xa: "Bạn học, cậu rất không nhân hậu đó."

"..."

An Vu cảm thấy mặt hơi nóng rát, muốn cãi lại anh. Lần trước, anh thoải mái giúp đỡ hồi nào, rõ ràng là anh từ chối trước và thái độ còn rất không tốt.

Mặc dù, cuối cùng anh vẫn ra tay giúp đỡ nhưng cô đã nhặt bóng giúp anh rồi.

An Vu thở dài, ngẫm lại vẫn là quên đi.

Không so đo với người khuyết tật.

"Vậy cậu phải đợi một lát."

An Vu chỉ hành lang nói: "Tôi mang sách vở về lớp học trước rồi lại giúp cậu, được không?"

"Được."

Giang Sóc nở nụ cười, tựa vào tường. Anh làm tư thế lười biếng, lộ ra vẻ tự đại.

"Nhanh lên. Tôi chết đói rồi."

An Vu thấy hơi tức giận. Tên khốn kiếp này, chết đói thì chết đói đi.

Có liên quan gì đến cô.

Bước chân trở lại lớp học không còn nhẹ nhàng như vừa rồi, mang theo chút tức giận.

An Vu bắt đầu hoài nghi chính mình. Lúc trước, sao cô lại có cảm giác thương hại cậu ta, không phải bị què à? Bị què còn kiêu ngạo như vậy.

An Vu trở lại lớp học, đặt quyển sách mình mượn lên bàn Tống Kỳ Thành. Sau đó cô mới đặt giấy đã photo vào ngăn kéo, lấy cốc giữ nhiệt màu hồng từ dưới bàn lên. Cô uống một chút để bình phục lại tâm trạng.

Hơi mài giũa một lát, An Vu mới đi trở về.

Hình như thiếu niên đứng ở đó cảm thấy hơi mệt mỏi nên ngồi trở lại xe lăn.

Xe lăn dừng ở cuối hành lang dài, anh nhìn An Vu đi đến cả một đường. Khuỷu tay chống đầu, ánh mắt thẳng thắn.

Tai An Vu đỏ lên, nóng lên do bị nhìn chằm chằm.

Cô ho nhẹ hỏi anh: "Tôi nên làm gì để giúp cậu?"

Giang Sóc không trả lời, cong môi nói: "Cậu chậm quá, tôi đợi mười phút rồi. Mà mười phút đó, tôi có thể chạy xong ba ngàn mét."

Người có thể chạy được ba ngàn mét lại không xuống được ba tầng.

Khoe khoang.

An Vu cũng không muốn vạch trần anh. Cô phải lễ phép, không được so đo với người khuyết tật.

"Uống chút nước." An Vu không nhìn anh, tiếp tục hỏi: "Tôi phải làm gì mới giúp được cậu?"

Giang Sóc nở nụ cười, hơi nghiêm túc. Anh chỉ bậc cầu thang nói: "Trước tiên, cậu giúp tôi xuống dưới."