Chu Linh suy nghĩ tiếp, nghĩ ra một biện pháp mới cho An Vu.
"An Vu, cậu cố gắng làm bạn tốt với Trình Bạch Hủy đi."
Trình Bạch Hủy là con cưng của trời, là học sinh với gia cảnh hiển hách nhất trong lớp bọn họ, ai cũng muốn lấy lòng cô ta.
Mặc dù rất nhiều người không thật sự chân thành nhưng mọi người đều không dám đắc tội với cô ta, cũng không dám nói xấu cô ta.
Cái này rất giống với một loại cấp bậc không được chạm vào, giam cầm cố định mỗi người.
Chu Linh cảm thấy nếu An Vu có thể tạo mối quan hệ thân thiết với Trình Bạch Hủy, vậy mọi người tự nhiên sẽ không nói xấu cô.
Cô ấy cảm thấy biện pháp này đặc biệt khả thi, lặng lẽ nói rất nhiều chuyện liên quan đến Trình Bạch Hủy.
Ví dụ cô ta là người kiêu ngạo, thích nhất là người khác khen cô ta, khen kiểu tóc của mình, khen ngợi đôi giày mới của mình, khen nơ mới đẹp. Cô ta sẽ cảm thấy rất là hạnh phúc.
Đương nhiên vui sướиɠ nhất vẫn là khen cô ta xứng đôi với Giang Sóc.
"Giang Sóc?" An Vu không biết.
"Ừ. Bên lớp A8, nam thần của trường chúng ta. Người hoàn toàn xứng đáng là nhân vật làm mưa làm gió."
An Vu đến Đại An chưa đến mấy ngày, không biết cũng là bình thường.
An Vu gật đầu, lại không có để lời này ở trong lòng.
Cô đến đây để học, không chú ý đến những chuyện như hoa khôi hay nam thần* của trường học.
(*)nam thần: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
"Giang Sóc cũng chính là điểm đột phá của Trình Bạch Hủy."
Chu Linh thở dài.
Học sinh khối 11 đều biết, Giang Sóc và Trình Bạch Hủy giống như bị trói cùng một chỗ. Tuy hai người không ở cùng một chỗ nhưng vẫn được chọn là một cặp "kim đồng ngọc nữ", "trai tài gái sắc", hoàn toàn xứng đôi.
Người thích Giang Sóc thật sự rất nhiều nhưng không ai trong lớp của các cô có can đảm dám viết thư tình cho Giang Sóc.
Mọi người không nói ra nhưng ngầm hiểu. Nếu như thổ lộ với Giang Sóc, người đó nhất định sẽ đắc tội với Trình Bạch Hủy, sau đó bị quần chúng cô lập.
Chu Linh tốt bụng nhắc nhở, nhưng cô ấy cảm thấy một người có tính cách như An Vu chắc chắn sẽ không có giao tiếp với Giang Sóc.
Những người trong vòng tròn kia cực kỳ ngang tàng, cô và bọn họ không phải là người cùng một thế giới.
An Vu học mấy ngày, trình độ của giáo viên ở Đại An thật sự rất cao.
Tiến độ học tập trên lớp của bọn họ rất nhanh, chú trọng tư duy liên kết và phân tán. Nội dung trong lớp thỉnh thoảng sẽ l*иg ghép kiến thức lớp 10, tiến hành xâu chuỗi.
Lúc bắt đầu học, An Vu không gặp vấn đề khó khăn nhưng việc xâu chuỗi nội dung lớp 10 thì rất vất vả.
Cô sẽ mượn sách giáo khoa của Tống Kỳ Thành vào giờ cơm tối, sau đó sẽ đến phòng in ấn để photo.
Một lần cũng không photo quá nhiều, cô chỉ photo những nội dung muốn tự học xong. Sau đó, cô sẽ tranh thủ thời gian rảnh rỗi tự học và ôn tập. Tiếp theo, hôm sau sẽ tiếp tục làm giống vậy.
Tiết học cuối cùng kết thúc và tất cả mọi người trong lớp học đã rời đi hết.
An Vu cầm sách giáo khoa đi qua hành lang đến phòng in ấn để photo.
Bây giờ là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà nhuộm bầu trời màu vàng.
Ánh sáng rực rỡ trải trên lối đi bằng đá cẩm thạch ở hành lang, An Vu ôm sách. Một bóng dáng lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Vào bữa tối, tòa nhà giảng dạy im lặng, bước chân của cô nhẹ nhàng hơn nhiều.
Giang Sóc dùng một tay chống đầu, anh dựa vào cửa sổ. Ngón tay không hề để ý gõ lên bàn.
Bóng dáng của thiếu nữ đúng giờ xuất hiện.
Anh đã quan sát trong vài ngày, và cô luôn luôn đi một mình.
Giống như một bé thỏ nhỏ không thể nhìn thấy ánh sáng. Mỗi khi hoàng hôn lên và tòa nhà giảng dạy trống rỗng, cô lặng lẽ chạy ra khỏi lớp học.
Cô ôm một cuốn sách trong vòng tay của mình, xuyên qua hành lang dài. Cô đi ngang qua lớp học của họ, đi đến phòng in ấn ở cuối hành lang.