Kẹo Mạch Nha

Chương 13

Tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh, vừa mới đó đã đến tiết thứ hai buổi chiều rồi, Chỗ bên cạnh An Vu vẫn trống như cũ, Trình Bạch Hủy vẫn còn chưa tới.

Trong tiết học mọi người cùng nhau luyện tập, An Vu không có bạn trao đổi chung nên cô đã chuyển cái ghế đến bàn bên cạnh chung với nhóm Tống Kỳ Thành cùng nhau thảo luận.

Bạn cùng bạn với Tống Kỳ Thành cũng là con trai, giáo viên xếp chỗ theo tình hình để làm bài tập, yêu cầu học sinh tự mình viết một kịch bản nhỏ.

Ghế của An Vu kề sát bên cạnh bạn nam kia, cô cúi đầu lấy bút nghiêm túc viết bài.

Ánh mắt cô chăm chú, tóc mái trước trán che đi vầng trán mỏng, đôi mắt trong veo ôn hòa, làn da cũng rất đẹp.

Bạn nam cùng bàn nhìn đến ngơ ngẩn.

Má Tống Kỳ Thành khẽ đỏ lên, bèn nghiêng đầu nhìn câu mà An Vu viết.

Nét chữ của cô rất đẹp, từng nét rõ ràng, ngay ngắn, những chữ cái tiếng Anh giống nhau dưới bàn tay cô dường như đã trở thành những bức tranh nghệ thuật, nghiêng nghiêng, mỗi một nét cong đều viết lên nhìn rất đẹp.

Tống Kỳ Thành không tự chủ mà bắt chước lại nét chữ của cô trên tờ giấy nháp của mình.

An Vu viết xong bản nháp đưa cho bạn học: "Như vậy có được không?"

Bạn nam hồi thần, cậu ta cúi đầu nhìn quyển vở của An Vu, cô đã viết xong luôn cả ba kịch bản cho ba người, hoàn toàn không cần cậu ta phải làm gì nữa.

"Được, được."

Cậu ta khẽ ho một cái, xem kỹ lại thì có chút buồn bực: "Câu này có nghĩa gì vậy, còn có từ này tớ cũng không biết luôn."

An Vu viết câu mẫu có cấp độ khá khó, có vài từ đơn rất dài, mặc dù cô đã quen rồi nhưng đối với người khác mà nói thì thật sự là vô cùng lạ lẫm.

"Ừm, chưa được học." Tống Kỳ Thành nói: "Có thể đổi một từ đơn giản khác được không?"

An Vu rất nhanh đáp ứng, gạch bỏ câu đó rồi thay bằng một câu đơn giản dễ hiểu hơn.

"An Vu, tiếng Anh của cậu giỏi quá." Bạn nam nhịn không được mà khen cô.

An Vu khiêm tốn nói một câu cảm ơn.

Thật lòng mà nói thì thành tích tiếng Anh của cô vẫn luôn rất xuất chúng.

Cô học thuộc từ mới rất nhanh, cũng rất thích xem những tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài, có lúc xem không hiểu thì bèn tra từ điển, lâu dần thì lượng từ vựng cũng càng ngày càng nhiều.

Tống Kỳ Thành nghiêng mặt sang nhìn cô.

Cô gái làm việc không kiêu ngạo lại rất bình tĩnh, tính cách mềm mỏng lại ôn hòa. Cậu ta biết An Vu chuyển vào lớp này khó tránh khỏi lời ra tiếng vào cùng với bài xích.

Đặc biệt là ngày đầu tiên vào lớp thì Tống Băng đã áp đảo tinh thần cô, An Vu bị úp lên đầu cái hình tượng thành tích không tốt.

Nhưng Tống Kỳ Thành biết An Vu vốn không giống như mọi người đã nói.

Cô là một viên ngọc trai bụi bặm, rồi một ngày nào đó cô ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Mà cái ánh sáng này, đến cả Trình Bạch Hủy cũng không chạm tới được.

Nội tâm của Tống Kỳ Thành rất phức tạp, cậu ta thấy mình như thế là người đầu tiên biết rằng An Vu rất đặc biệt.

Nhưng mà thấy lỗ tai của bạn cùng bàn mình khẽ đỏ lên thì lại cảm thấy bảo bối quý giá mà mình phát hiện cũng sắp bị phát hiện ra rồi.

Tống Kỳ Thành ngầm nhướng mày, trong lòng có hơi buồn bực.

Thảo luận kết thúc, tình hình làm bài tập của nhóm An Vu được giáo viên tiếng Anh khen ngợi.

Sau khi nhóm họ bước lên bục giảng thì bạn nam khẽ đυ.ng vào khuỷu tay Tống Kỳ Thành, đè giọng thấp xuống nói: "Cô giáo có phải hiểu lầm rồi không, hình như cô nghĩ bài đối thoại mà nhóm mình làm là do cậu viết đó, hay là tớ nói với cô giáo một tiếng."

An Vu vốn đã quay lại chỗ ngồi của mình, Tống Kỳ Thành chỉ chỉ trên bảng: "Cô bắt đầu giảng bài rồi."

"Được rồi." Bạn nam bỏ qua chuyện này rồi lại nhìn An Vu, cậu ta lại ép giọng mình thấp xuống nói với Tống Kỳ Thành: "Này, cậu nhìn xem, An Vu có phải rất xinh đẹp không?"