Kẹo Mạch Nha

Chương 12

An Vu gật gật đầu, cô bỏ cặp sách xuống.

Cháo nấu hơi loãng, có cho thêm mù tạt.

Khẩu vị của An Vu thanh đạm, đây đều là những thứ cô thường ăn trong bữa sáng lúc trước.

Lúc ở trấn Bình An, bởi vì liên quan công việc của bố mẹ, nhà An Vu lại càng gần trường học, dậy cũng rất muộn.

Bố của cô, An Tài Triết là giáo viên của trường, ông rất có trách nhiệm, mỗi ngày ông đều đến sớm để giám sát học sinh tự học.

Vì vậy An Vu luôn cùng bố đến trường.

Thư Thu Vân ham ngủ, bố cũng không nỡ để mẹ dậy sớm nên luôn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai bố con, cháo trắng và trứng gà.

Có lúc lỡ dậy muộn thì ông với An Vu sẽ tới trước cổng trường ăn.

Một bát cháo trắng thanh đạm cùng với dĩa dưa muối.

Có lúc thì ăn quẩy với sữa đậu nành, An Vu thích ăn với sữa đậu nành, xé quẩy thành từng miếng nhỏ ngâm vào rồi ăn.

Đó là những khoảng thời vui vẻ không thể quên được mà nửa đêm cô mơ lại, đây đều chỉ thuộc về cô và An Tài Triết.

An Vu múc một muỗng cháo lên ăn, Thư Thu Vân dựa vào mép bàn, bà ấy đang đeo tạp dề, trông có vẻ buồn ngủ.

Sắc mặt bà vô cùng xấu, mắt thâm quầng, mặt mày rủ xuống, thỉnh thoảng lại ngáp vài cái, bộ dáng rất buồn ngủ.

Lúc trước Thư Thu Vân rất hiếm khi dậy sớm.

An Vu khuyên bà: "Mẹ đi ngủ đi."

Thư Thu Vân cười cười: "Dậy cũng đã dậy rồi, tối rồi lại ngủ bù."

An Vu nhanh chóng ăn hết cháo, Thư Thu Vân đi cho cô một cái túi, bên trong có quả táo và chuối, còn có một hộp sữa.

"Đừng có áp lực quá, đói thì lấy ra mà ăn."

Nói xong lời này bà còn nhét cho An Vu mấy tờ tiền: "Phí sinh hoạt, không cần phải tiết kiệm, nếu không đủ thì cứ nói với mẹ."

An Vu cũng không từ chối, cô nhận lấy tiền rồi nhét vào cặp sách, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn mẹ ạ."

Tháng chín, trời sáng lên rất nhanh.

Lúc An Vu rời khỏi nhà thì trời cũng đã sáng, chiều hôm qua cô đã nhận được đồng phục, hôm nay có thể mặc lên rồi.

Đồng phục của Đại An rất đẹp, không giống với đồng phục xanh trắng, to rộng của trường trung học Nam Kiều, phong cách đồng phục trường họ càng hướng theo Anh quốc hơn.

Tay áo ngắn còn có nơ hoặc cà vạt ở cổ áo.

Đồng phục của ba khối ở Trường Trung học số 8 Đại An không giống nhau, có ba loại màu là màu xanh nhạt, màu trắng và màu xám.

Khối 11 là màu trắng, có các đường gạch chéo màu đen trên đường viền cổ và cổ tay áo, bên dưới nữ sinh mặc một chiếc quần váy màu đen, váy phủ hết khoảng nửa đùi.

Kiểu dáng đồng phục này thật sự có thể làm tôn lên vóc dáng của nam, nữ sinh, mặc lên người có cảm giác thanh xuân tươi trẻ, thực sự đẹp không chịu nổi.

Lúc An Vu đến lớp thì bên trong đã có hơn nửa lớp bạn học rồi, trước khi vào lớp thì thầy giáo tuyển sinh đã nói với cô rằng học sinh lớp thực nghiệm chủ yếu là ở ký túc xá.

An Vu tới không tính là muộn, cô đi vào từ cửa trước, bạn học còn đang chuẩn bị trước cho lớp tự học thì sau đó thấy cô đeo cặp sách bước vào cửa.

Không giống với hôm qua, đồ hôm nay An Vu mang đã đổi thành đồng phục.

Áo polo trắng váy đen, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, phần tóc mái trên trán mềm mại xõa khắp trán.

Lưng mỏng manh, eo vừa nhỏ vừa mềm mại, cô trời sinh da trắng, cánh tay và đùi vừa nhỏ vừa trắng, thực sự rất đẹp.

Vẻ ngoài của An Vu khiến người khác cảm thấy dễ chịu, thanh thoát trong veo.

Dáng người cô không cao, có hương hoa thoang thoảng khi cô vừa đi qua, vừa thoải mái vừa thơm mát.

Ánh mắt của bạn học đều dõi theo cô cho đến khi cô ngồi vào bàn học của mình, trong phòng học vang lên vài tiếng thì thầm xào xạc.

An Vu lấy sách ra, chỗ ngồi bên cạnh cô còn trống, Trình Bạch Hủy vẫn chưa tới.

Cô lấy sách ra chuẩn bị cho tiết tự học sớm.