Lục Cẩm Xuyên mang theo Giang Chỉ đi tới nhà của mình, đây là một căn biệt thự rộng 250 mét vuông, nằm trong tiểu khu xa hoa ở nội thành.
Màu chủ đạo trong nhà là gam màu lạnh, vừa vào nhà đã nhìn thấy tấm poster cực kỳ ấn tượng của Lục Cẩm Xuyên được đặt ở giữa phòng khách, đây là poster khi Lục Cẩm Xuyên tham gia chương trình giải trí.
Lục Cẩm Xuyên cho Giang Chỉ ngồi trên ghế sô pha, còn mình thì đi tới phòng bếp tìm đồ uống.
Mở tủ lạnh ra chỉ thấy bên trong chất đầy các loại rượu, Lục Cẩm Xuyên xoa trán, cảm thấy bản thân đem con nhóc đó về đây đúng là điên rồi!
“Này, uống chút nước đi.” Lục Cẩm Xuyên lục lọi trong tủ lạnh nửa ngày mới tìm được một bình nước đưa cho Giang Chỉ.
“Cảm ơn anh!” Giang Chỉ ngoan ngoãn nói cảm ơn, trên đường trở về cuối cùng cô bé cũng hiểu người đàn ông này là anh trai của mình.
Hóa ra cô bé còn có anh trai, trong lòng Giang Chỉ cảm thấy rất ấm áp.
“Xùy!”
Lục Cẩm Xuyên không cách nào nhìn thẳng dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bé. Nói một hai câu đã đi theo người khác, cũng không sợ bị người ta đem bán!
Thấy cô bé dùng sức uống sữa của mình vặn nắp bình nước, Lục Cẩm Xuyên chỉ cảm thấy phiền phức.
“Đưa đây!”
“Hửm?” Giang Chỉ ngạc nhiên xoay đầu.
Lục Cẩm Xuyên trực tiếp giành bình nước trong tay Giang Chỉ, vặn nắp bình nước xong thấy Giang Chỉ vẫn còn đang mơ màng, không khỏi búng nhẹ vào ót cô bé: “Còn không uống nhanh lên!”
“Cảm ơn anh!” Giang Chỉ nhận bình nước từ anh trai, cô bé nhe răng cười thật tươi.
“Đồ ngốc!”
Lục Cẩm Xuyên nói xong thấy tiểu nha đầu vẫn còn vui vẻ liền cảm thấy cô bé đúng là ngốc không còn chỗ chê!
“Bây giờ anh dắt nhóc vào phòng!” Lục Cẩm Xuyên đứng lên cầm cặp sách của Giang Chỉ đi vào trong phòng, Giang Chỉ vội vàng nhảy xuống khỏi sô pha đi theo anh trai.
“Tối nay nhóc ngủ ở đây, mà nhóc ngủ một mình được không?”
Lục Cẩm Xuyên nói xong lại cảm thấy mình phí lời, cho dù cô nhóc không dám ngủ một mình thì hắn cũng sẽ không ngủ cạnh cô bé!
“Em ngủ được ạ!”
Giang Chỉ nhanh nhảu trả lời, nói xong còn lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Em dũng cảm lắm đó!”
“Được!”
Lục Cẩm Xuyên gật đầu: “Nhà vệ sinh ở bên cạnh, lát nữa nhóc tự đi tắm, tắm xong thì đi ngủ! Trong nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng mới.” Lục Cẩm Xuyên dặn dò xong thì xoay người bỏ đi.
9 giờ sáng hôm sau, Lục Cẩm Xuyên mặc đồ ngủ lộn xộn đi ra khỏi phòng, nghe thấy trong nhà bếp có tiếng động thì giật mình.
Nhà có ăn trộm?
“Anh hai!” Giang Chỉ nghe tiếng Lục Cẩm Xuyên bèn chạy từ trong bếp ra.
Lục Cẩm Xuyên thầm thở phào, hắn quên béng đi mất, trong nhà vẫn còn một đứa nhóc!
Giang Chỉ thấy Lục Cẩm Xuyên thì nở nụ cười vô cùng xán lạn: “Anh hai, em có nấu mì nè, anh lại ăn nhanh đi.”
???
Cái gì! Lục Cẩm Xuyên móc lỗ tai, hắn không nghe nhầm đấy chứ!
Lục Cẩm Xuyên chạy nhanh vào trong nhà bếp, nhìn nồi mì, hắn quát lên: “Giang Chỉ! Ai cho phép nhóc vào bếp?”
Lục Cẩm Xuyên chuẩn bị dạy dỗ Giang Chỉ một phen, con nít có thể tùy tiện nghịch bếp gas sao? Nếu nổ thì phải làm sao? Lục Cẩm Xuyên cảm thấy lông tơ trên người đều dựng lên hết!
Giang Chỉ thấy anh hai tức giận, cô bé co người lại, đứng khép nép ở cửa: “Anh hai… em xin lỗi, anh đừng giận mà!”
“Không được khóc!” Lục Cẩm Xuyên ngay lập tức bốc hỏa.
“Anh không phải muốn quát nhóc… Ý anh là, nhà bếp rất nguy hiểm, nhóc còn nhỏ, sau này muốn ăn cái gì thì anh nấu… ừm, anh gọi ship cho nhóc.”
Lục Cẩm Xuyên cố gắng kiềm chế tâm trạng muốn mắng người của mình, hắn còn chưa bao giờ nhẫn nhịn như vậy trước mặt Lục Kiến Hành.