Giang Chỉ khóc sụt sịt, cô bé dùng đôi tay nhỏ lau nước, thì ra mẹ nói không sai, ba không thích cô bé!
Cô bé là đồ con ghẻ.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé, tâm trạng Lâm Viễn nặng nề, hắn cũng không biết nên nói gì.
“Anh Lâm!”
Chị gái lễ tân rốt cuộc không nhịn được nữa, giọng cô có vẻ rất giận dữ: “Mẹ cô bé đã mất rồi! Lục tổng là cha ruột nhưng lại bỏ bê con gái, không phải nhẫn tâm quá sao?”
“Cái gì? Giang tiểu thư đã qua đời?”
Trợ lý nghe được câu này, kinh ngạc hô to! Hắn còn tưởng rằng lần này Giang tiểu thư lại lợi dụng con gái tới để gây chuyện, dù sao Giang Phồn Nguyệt cũng không ít lần làm như vậy.
Không nghĩ tới sự thật lại như thế này, vì thế Lâm Viễn vội vàng gọi điện thoại cho Lục tổng, nhưng lại phát hiện đương sự tắt máy.
Trong lòng Lâm Viễn lúc này có một câu chửi thề không biết có nên nói ra hay không!
Nhìn cô bé bên cạnh khóc đến mức mặt mày đỏ bừng, Lâm Viễn lại càng luống cuống tay chân.
“Cháu ngoan, đừng khóc nữa!”
“Có chuyện gì vậy? Đứa bé này là con anh sao?”
Đúng lúc này có một giọng nói lười biếng cất lên, Lâm Viễn quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là đại thiếu gia Lục gia!
Người đi tới có mái đầu xám bạc thời thượng, mày kiếm mắt sáng, dáng người thon thả, cả người đều toát ra vẻ sang trọng quý phái khó lòng kềm được.
“Lục thiếu!” Lâm Viễn vội vàng chào hỏi.
Lúc này cảm xúc của Giang Chỉ cũng đã ổn định, cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Lục Cẩm Xuyên mang theo vẻ khó hiểu, sau đó kế tiếp biến thành sáng lấp lánh, há miệng kêu to: “Ba!”
Thiếu gia vừa rồi còn giả ngầu, nghe thấy câu này mặt mũi bỗng biến sắc, lui thật mạnh về sau cứ như gặp phải hồng thủy mãnh thú.
“Khụ… Khụ… Cô bé, không được nói bậy! Không thể nhận ba lung tung!” Sẽ chết người đó!
“Ba ơi…”
Giang Chỉ lấm lét nhìn Lục Cẩm Xuyên, vẻ mặt vừa mới hưng phấn lập tức biến mất, người này rõ ràng là ba ba! Mặt mũi giống y đúc người trong hình!
“Con bé này ở đâu ra vậy?” Lục Cẩm Xuyên nhìn Lâm Viễn hỏi.
Chỉ quan sát trong giây lát, thế nhưng hắn nhận ra gương mặt cô bé có vài phần tương tự bản thân!
“Việc này…” Lâm Viễn ấp úng.
“Có chuyện gì không thể nói được sao?”
Lâm Viễn nhìn Lục Cẩm Xuyên, lại nghĩ đến Lục tổng cũng không dặn không được nói chuyện này ra ngoài, huống chi người trước mặt còn là thiếu gia nhà mình.
Thế là Lâm Viễn đành kể lại đại khái lai lịch của cô nhóc kia.
“Lục Kiến Hành còn là con người sao?” Lâm Viễn nói xong đã nghe thấy Lục Cẩm Xuyên mở miệng giận dữ mắng.
Lâm Viễn: … Câu này hắn không thể trả lời!
Thế nhưng sự xuất hiện của Lục Cẩm Xuyên lại giải vây giúp Lâm Viễn, vừa rồi hắn còn đang không biết nên làm thế nào với cô bé, hiện tại có người tới đội nồi, à không, tới đón cô bé rồi.
“Lục thiếu! Vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho Lục tổng, nhưng điện thoại ngài ấy tắt máy, cô bé này không có mẹ, cậu xem… Bằng không cậu mang cô bé về trước đi…”
“Lục Kiến Hành có gan ăn chơi thì để tự ông ta giải quyết!” Lục Cẩm Xuyên trừng mắt quát lớn.
“Lục thiếu! Tôi cũng không liên lạc được với Lục tổng. Cậu xem, cô bé này đáng thương như vậy, nếu không cậu giúp Lục tổng chăm sóc cô bé vài ngày đi, dù sao nó cũng là em gái cậu mà!”
Lục Cẩm Xuyên nhìn nhóc con đáng thương bên cạnh, trong lòng rất muốn chửi người.
“Lục thiếu, cứ quyết định như vậy đi! Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Lâm Viễn không đợi Lục Cẩm Xuyên từ chối đã nhét cô bé vào trong tay Lục Cẩm Xuyên!
“Khốn kiếp!”
Cánh tay Lục Cẩm Xuyên nháy mắt cứng đờ, hắn cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại trong tay, bất chợt đen mặt.
“Này nhóc, nói trước, không được dây nước mũi lên người anh!”
Lục Cẩm Xuyên tuy rằng ngoài miệng vô cùng ghét bỏ cô bé, nhưng cánh tay lại ôm rất chặt!