Trên bàn cơm, Giang Chỉ đôi mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Cẩm Xuyên: “Mì ngon không anh?”
“Ừ!” Lục Cẩm Xuyên mơ hồ trả lời cô bé.
Vì dỗ dành con nhóc này mà hắn lại đồng ý ăn mì, mắng xong còn phải dỗ ngọt, đúng là lỗ vốn!
Giang Chỉ nhìn Lục Cẩm Xuyên ăn mì, cô bé vui vẻ, gương mặt có chút lấy lòng: “Anh hai, thật ra em còn biết nấu nhiều món lắm, sau này em sẽ nấu cho anh ăn.”
“Nhóc còn biết nấu ăn?”
Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ tay chân nhỏ xíu, cô nhóc còn chưa cao tới kệ bếp nữa! Hắn ăn một đũa mì, bất chợt cảm thấy lời Giang Chỉ nói có gì đó không đúng.
“Nhóc vừa mới nói gì? Nhóc ở nhà nấu cơm sao? Mẹ nhóc đâu, chết rồi à!”
Lục Cẩm Xuyên tức giận đập đũa lên bàn.
Giang Chỉ không hiểu vì sao anh hai vừa nãy còn vui vẻ, bây giờ lại đột nhiên tức giận, cô bé lấm lét nhìn anh.
“Anh hai…”
Lục Cẩm Xuyên nhìn cô bé gầy trơ xương, rõ ràng là cơ thể suy dinh dưỡng, nhướng mày hỏi: “Anh hỏi nhóc, có phải mẹ nhóc không đối xử tốt với nhóc hay không?”
Nghe anh hai hỏi tới mẹ, Giang Chỉ chỉ cúi đầu không nói gì, nhìn dáng vẻ cô nhóc lại càng đáng thương.
Khốn kiếp!
Thấy cô nhóc ủ rũ, Lục Cẩm Xuyên trong lòng bực bội, hắn buông đũa xuống nói: “Được rồi, anh cũng không hứng thú chuyện của nhóc. Lát nữa nhóc nghỉ ngơi đi!”
Giang Chỉ gật đầu, sau đó vươn tay qua lấy chén của anh hai.
“Làm gì đó?”
“Em đi rửa chén!” Giang Chỉ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Lục Cẩm Xuyên: !!!
Lục Cẩm Xuyên không kiên nhẫn phất tay, hắn còn không đến mức sử dụng lao động trẻ em.
“Không mượn nhóc, bỏ xuống ngay cho anh! Nhóc tưởng anh chết rồi hả, đi qua chỗ khác chơi!”
Người quản lý vào nhà thì thấy đại thiếu gia nhà mình đang rửa chén.
“Ui cha, từ khi nào mà Lục thiếu nhà chúng ta lại trở thành người đàn ông của gia đình thế này!”
Quản lý nhớ đến tin tức chấn động lúc sáng thì cả người toát ra sát khí cuồn cuộn.
Lục Cẩm Xuyên vừa ra khỏi nhà bếp đã thấy quản lý, hắn vẫy cho ráo nước trên tay, không hề để tâm tới quản lý.
Thấy Lục Cẩm Xuyên lại bày ra tính cách đại thiếu gia, quản lý Từ Nghệ bất chợt nổi cáu, đặt mạnh đồ ăn sáng lên mặt bàn.
“Lục Cẩm Xuyên! Tôi mới không ở đây có hai ngày mà cậu đã gây chuyện cho tôi rồi. Cậu hay quá nhỉ, còn dám đánh đạo diễn!”
Quản lý Từ Nghệ nhớ đến tin tức mình đọc lúc sáng: Ngôi sao nổi tiếng Lục Cẩm Xuyên đánh người ở buổi chụp hình.
Nhìn tiêu đề bài báo, Từ Nghệ thậm chí còn muốn đánh Lục Cẩm Xuyên một trận!
“Nhỏ tiếng chút đi, đừng có làm người ta sợ!” Lục Cẩm Xuyên nhìn thoáng qua phòng ngủ, nhỏ giọng nói.
“Cậu mà còn biết sợ sao? Tôi thấy cậu hay lắm mà. Chuyện này cậu muốn kết thúc như thế nào? Trong khoảng thời gian này cậu đừng đi đâu hết, ở nhà kiểm điểm cho tôi!”
Từ Nghệ cảm thấy bản thân không khác gì bà mẹ già, luôn đi theo đại thiếu gia giải quyết hậu quả.
“Em làm vậy là vì dân trừ hại!” Lục Cẩm Xuyên còn cảm thấy bản thân đánh chưa đủ.
“Thái độ này của cậu là sao hả, Lục Cẩm Xuyên!” Quản lý thấy Lục Cẩm Xuyên vẫn bình chân như vại, tức khắc liền nổi giận.
“Không được đánh người! Ê này!” Lục Cẩm Xuyên cố tình kêu lớn tiếng.
Giang Chỉ vốn đang ở trong phòng, nghe thấy giọng anh hai thì lập tức ngồi dậy, anh trai bị ăn hϊếp, cô bé phải tới giúp anh.
“Con nhà ai đây?” Quản lý thấy một bé gái từ trong phòng chạy ra, hai mắt cô bé nhìn chằm chằm Lục Cẩm Xuyên.
Lục Cẩm Xuyên dựa người lên ghế sô pha, vẻ mặt khoe khoang: “Nhà em!”
“Lục Cẩm Xuyên!” Toàn bộ căn biệt thự đều tràn ngập tiếng gầm rống của Từ Nghệ!
“Bộ cậu muốn chết hả? Mới có mấy ngày cậu lại lòi ra cho tôi một đứa con!”